Thứ Hai, 21 tháng 6, 2010

Em đi đâu khi trời heo hắt gió ?

Em đi đâu khi trời heo hắt gió ?
Với ngón chân gầy bỏ mặc phôi pha.
Em đi đâu khi trời giông ướt áo ?
Buồn một tình ngàn sầu lắm môi nhau ?

Em đi về nơi ngân hà chợt tắt,
Với cuộc tình buồn bỏ mặc mưa ngâu.
Em đi về nơi giông bão sẽ tàn,
Với nỗi sầu cô đơn ngàn năm quặn.

Em đi đâu khi tình theo gió hút ?
Với trắng ngần, đôi tay mãi dần trôi.
Em đi đâu khi tình thu ẩn dật ?
Ngồi một mình, sông chảy mãi chia đôi.

Em đi về khi hình nhân mất dạng,
Với bốn chi mòn bỏ mặc phôi pha.
Em đi về khi trời mưa bất chợt
Tình hàm hồ, đôi mắt ánh tình nhân.

Em đi trong một cơn mưa và bỏ tôi đi mất
Em về trong một cơn mưa và bỏ mất tôi đi

Khổ 1 tặng Pip, còn lại tặng tôi.


Thứ Bảy, 19 tháng 6, 2010

Chiều

Hôm đó là một buổi chiều ngạo nghễ
Em đi đâu, hay em dần ngạo nghễ
Anh đi một mình quanh u uất
Lòng tỏ ai hay những nỗi buồn

Hôm đó là một buổi chiều đưa đám
Em xa anh, hay em dần đưa đám
Mến nỗi phụ tình khi con lắc dần trôi
Bốn bữa phôi pha sao muôn ngàn lệ tỏ
Em bạc tình sao chim sáo bay bay

Hôm đó là một buổi chiều đã chết
Đứng bồi hồi trên con đường đã chết
Giữa cõi tử và sống hai sinh mạng
Đếm phận ta rơi một buổi chiều

Hôm đó ta đã chết.

Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Anh chờ em

Anh chờ em , nơi sông Hồng sa ngã.
Bốn vạn sầu, hai mùa có hay chăng ?
Mùa hạn không mưa, liệu lòng anh có vững
Gió thét quay cuồng, đếm bụi thơ ngây
Mùa mưa trong veo, mà lòng anh chợt tắt
Đếm hạt bụi nào như từng đếm sao rơi.

Anh ngồi đợi
Đợt hết cơn mưa bạt gió về
Đợi cho giông qua ngàn mây tới
Đợi nắng giang hồ, phiêu bạt có ai hay.

Em đi, còn tình trong đôi mắt.
Em về, mây rạp nắng tàn phai.

Nắng tàn như hai lòng chợt khép
Một cõi âu sầu,
Đếm hạt sương rơi.

16/06/2010

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

Lưu đày mãi rồi tôi sẽ chết trong nắng vàng

Sông cứ chảy mãi như thế ư ?
Còn tôi liệu có chảy mãi như thế không ?
Con mắt này hư vô hoài ?
Còn bàn tay này mãi vô tri hay sao ?

Lưu đày mãi rồi tôi sẽ chết trong nắng vàng.

Khi tôi thấy con mắt này hiện hữu
Thì tôi nhận ra tôi đã mất nó rồi.
Khi bàn tay nắm chặt được ánh tàn
Thì ánh tàn chợt tắt
Kiếp người chợt khép
Ngay khi nó chưa kịp mở

Đứng lại chờ một dòng sông còn chảy
Rồi sẽ đi về đâu ?

Chỉ còn bóng tối
Chờ em bỏ lại mà thôi.

Này Chung, nhìn lên cái vách tường ngoài hiên, ông có thấy nắng buồn hơn mưa ? Mưa gần như chỉ có một màu. Còn nắng trong ngày có những 3 lần đổi màu. Buổi sáng rất tươi, trưa nó vàng úa, chiều tàn pha. Nó như đời người. Người ta nói nắng tàn phai chứ đâu nói mưa tàn phai ....

(Trịnh Công Sơn)

Chủ Nhật, 13 tháng 6, 2010

Em đi về đâu ?

Em đi về đâu khi cơn mưa cuối ngày chợt tới ?

Em đi về mùa Hạ
Khi đầu Đông đã tàn
Khi ngày Thu đã héo vàng trên cây

Em đi về đâu khi ngàn năm nắng vàn chợt tắt ?
Em đi về đâu khi ngàn năm hoa vàng chợt hết ?
Em đi tìm mình trong những ánh dù bay
Em đi tìm mùa Xuân sẽ về
Ừ thì rồi mùa Xuân sẽ về
Mà rồi cũng sẽ tàn
Ừ thì rồi mùa Xuân rồi cũng sẽ tàn.

Em ru em mãi trong chốn hoang vu
Khi ngọn cờ đã tắt
Bóng em rồi sẽ phai
Như cuộc đời rồi sẽ chết
Ánh đời rồi sẽ phơi màu

Em đi về đâu khi cuộc đời sẽ chết ?
Ừ thì rồi cuộc đời rồi sẽ chết
Đúng không em ?

Thứ Bảy, 12 tháng 6, 2010

Và cuối cùng thì tôi đã là ai trong mắt người ?

Hôm nay Dương có những tin nhắn tâm trạng. Anh ấy đang băn khoăn về cuộc đời mình kia kìa. Ngủ không được, phần vì chờ đống đĩa nhạc Trịnh trước 75 của mình, phần vì, anh ấy đôi phần sợ hãi khi nhìn về tương lai. Uhm, anh là ai cơ chứ.

Đêm đó, anh đã khóc đúng không ? Khóc trong lòng. Đêm nay, anh có còn khóc không ? Anh hỏi tôi có nhớ giờ này tuần trước chúng mình làm gì không ? Chúng mình uống rượu và nghe những bài ca cuối cùng ? Cuối cùng cho một tình yêu. Giờ này tuần này, anh đang trong đêm cuối cùng trước khi thành người lớn. Những cái cuối ấy đôi khi ray rứt và buồn lắm. Đúng không anh ?

Mai anh về Hà Nội, một nhà biên kịch lớn như anh sẽ phải đi tìm lẽ sống của chính mình, hay nói trắng mẹ ra là kiếm tiền để trả nợ gia đình. Anh đang băn khoăn quá độ, anh có biết không ? Cuộc sống hữu hạn mà. Tôi biết anh là một con người có tài, bởi thế, tìm kiếm cuộc đời mình đâu có khó ? Nhỉ ?

Rồi một đêm chơi vơi, làm sao vẽ bóng tối
Làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu
Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình một mình
Một đêm nhớ nhớ, nhớ ra mình đã ở đâu đây
Một đêm trong đêm thâu, một vầng sáng chói lóa
Một đêm nhớ nhớ ra ta vô hình.


Trần Tiến đã viết thế. Làm sao vẽ bóng tối, làm sao vẽ cánh hoa đêm không màu. Đừng chìm mình sâu trong bóng tối, anh sẽ không vẽ được cuộc đời mình. Anh không vô hình, vì cuộc đời anh là một bức tranh còn tinh trắng, và sắc màu là tài năng của anh, anh có thừa mà. Còn chờ tinh ý trời cho ta một tờ giấy tốt và một giá tranh vững hay không thôi.

Bởi thế, sống vững, sống vui, và đừng quên lấy những kỉ niệm, vui và buồn. Chúng vung đấp cho đời sống của anh. Mỗi đồ vật đều là kỉ vật cả. Mỗi con người, mỗi thời điểm đầu dấu diếm sức sống trong chúng, dù đôi khi chúng đã xa vời. Tôi không muốn anh gọi tôi là Oldboy, vì dù gì, con người vẫn cần phải dựa vào nhau mà sống. Anh có nhiều bạn bè, tốt, thảo mai. Dù gì thế nào đi chăng nữa, anh cũng hãy vui lên vì ít ra có một đứa 16 tuổi (dù không ra gì) trông chờ vào anh, tự hào vào anh. Sống cho tốt nhé. Người lớn ạ.

Và cuối cùng thì tôi đã là ai trong mắt người ?
Một đôi mắt buồn
Sâu hoắm
Vươn đến tương lai
Một đôi mắt nhìn thấy bình minh
Tuổi trẻ
Lẫn hoàng hôn
Tuổi già
Con người ta rồi sẽ chết
Sẽ chết
Đúng không anh ?

Khi anh hỏi tôi có yêu cuộc đời.
Tôi trả lời,
Khi mắt nhìn vô hướng
Tôi yêu mọi cái đẹp trên thế gian này
Trong đó có anh
Anh biết không ?

Và cuộc sống là một thứ đẹp biết bao
Yêu nó
Cắn nó
Đến khi máu chảy chực trào
Trong mắt anh
Sung sướng
Lẫn lệ nhòa
Thì anh biết rằng mình đã lớn
Đã lớn
Trong mắt nhau rồi.

Sống vì nó
Bản lĩnh vì nó
Chết vì nó

Anh biết không ?
Đôi mắt anh buồn
Buồn sâu hoắm
Buồn đến u mê.

12/06/2010

Tặng Vũ Ánh Dương, người bạn xa cách.

PS : Không thảo mai. Tôi không biết thảo mai. Tôi toàn nói thật. Đêm nay tôi không có nhiều chất liệu để viết, chỉ nhỏ nhoi qua một ngày trời đã quá mệt mỏi. Hi vọng nó sẽ giúp cậu vui hơn. Và điều quan trọng hơn nữa là, gửi ngay cho tôi cuốn Osho nhé. Và cuốn Hà Nội gì đó nữa. Nhé. Nhớ nhé.

Thứ Năm, 10 tháng 6, 2010

Coldplay - Pip ?

Em đi đâu khi trời heo hắt gió ?
Với ngón chân gầy bỏ mặc phôi pha.
Em đi đâu khi trời giông ướt áo ?
Buồn một tình ngàn sầu lắm môi nhau ?


Nghe Coldplay vào một chiều mưa và chập choạng tối có cái thú của riêng nó, chỉ riêng sự ấm mà cái lạnh đẹp đến cũng đủ làm bạn mê mẩn đến quên mình. Bấm Play, nghe Spies và trông vào những hạt mưa rơi tí tách trong lòng, bạn mấy thấy sự nhỏ và đẹp trong âm nhạc của Coldplay.

Đậm chất phiêu du của xứ Anh sương mù lãng đãng. Đó là một con đường dài đến sợ, với những đốm lửa (thật ra là đom đóm) bập bùng, những nàng tiêng nâu, như sắp đánh thức một bản năng đã chết trong bạn.

Nhạc Coldplay giản dị, tinh khiết. Cái buồn của sự hoài niệm, rồi sự vui đời, rồi bay lên cả vũ trụ như Speed of Sound. (nàng tiên nâu cơ mà).

Nhạc Coldplay dần dà thay đổi. Họ chất đầy lớp nhạc lên để che lấp cái mộc nhất của họ, cái Parachutes đầy đam mê, sự suy tưởng đầy sắc màu dần hé lọ. Coldplay lớn lên, màu lên trong âm nhạc. Nhiều người thêm hâm mộ. Tôi không thích điều đó. Còn đâu thời Parachutes, A Rush of Blood to the Head hay chút ít là một chút gì đó của X&Y. Tôi chóng mặt với Viva La Vida. Tôi mệt mỏi sự biến chuyển này, cho dù nó vẫn còn nhẹ nhàng và không ngỗ nghịch.

Chỉ có chất giọng của Christ là không thay đổi. Tôi không thích Violet Hill hay Viva hay những khi Christ nhún nhảy. Tôi thích In my place, thích Shiver, thích Yellow. Tôi không thích họ vận vào mình một bộ cánh diêm dúa, không thích họ bay mình vào cõi thiên hà giống như Muse đã làm. Tôi chỉ thích họ tối giản mình, lên sân khấu, Acoustic với những ánh nến như Nirvana đã làm - và đi vào huyền thoại.

Dù sao đi nữa, một cái tên lạnh mà làm ấm lòng một trái tim bằng đá. Thế là quá đủ để âm nhạc tồn tại.

Tặng Pip.

Tặng cả bài thơ.

Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Đi tìm thời gian đã mất.


Đó là vào những hè năm 2005, mùa hè của vô tư hồn nhiên, có một tiệm đĩa trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, ngay cạnh cái ngã ba quẹo quặt vào hướng Thị Nghè, nơi chần dần cái Siêu Thị Điện Máy chấn giữ. Tiệm đĩa tên là Chicago, ông chủ người Bắc, vốn khôn lanh, với dịch vụ mua DVD rồi lấy 5000k ra là đổi được DVD mới. Tôi vốn phải cảm ơn ông khi chính ông đã giới thiệu cho mình hai bộ phim rất hay là Shawshank Redemption và The Green Mile. Ngoài những phim hấp dẫn, ông còn trưng bày nào nhạc là nhạc, những đĩa nhạc rất lạ lẫm, từ Rock nặng nhẹ cho đến Hip Hop ba xàm. Từ DVD The Beatles - Yellow Submarine cho đến DVD Britney Spear tuyển tập videoclip, từ Eagles cho đến Eminem, mọi thứ đều được ông sắp xếp thấu đáo trên những chiếc kệ, những chiếc kệ mỏng manh và đung đưa, nay chắc đã xám màu.

Tôi gắn bó với tiệm của ông rất lâu, phải đến mấy năm. Chúng ta đang nói đến năm 2005 chứ nhỉ. À phải, năm 2005. Khi đó, còn là một đứa lớp 6,7 gì đó, mân mê dưới những chiếc đĩa CD bìa đẹp là lùng, chiều nóng bừng lửa, ông hỏi, "con có nghe slow Rock không ? Có CD mới hay lắm." Và ông đưa ra đĩa X&Y của Coldplay, tôi chần chừ - rồi trước gương mặt của ông, xách gói mua về, một CD 10 nghìn, hộp nhựa, bìa đĩa đầy đủ. Cái bìa lạ lẫm.

Những đêm sau đó, tôi bị cuốn vào dòng chảy của Coldplay. Album đó, với một thứ âm nhạc tinh khiết, giản dị một cách đầy sắc màu, in dấu trong lòng tôi. Đến mức mà mỗi khi nghe lại, đầu tôi lại vất vưởng nhớ đến những thời bật máy quay CD, chiếc máy Panasonic mà khi đó chẳng ai thèm xài (đó là thời của những máy mp3 nhỏ gọn - những Ipod hợp thời) cùng chiếc tai nghe dỏm vô danh, tôi chui rúi ép mình nằm bên bức tường lạnh băng, ngân nga theo nhạc.

When you try your best but you don't succeed
When you get what you want but not what you need
When you feel so tired but you can't sleep
Stuck in reverse

Nghe xong bài này, tôi đã khóc.

Sau đó, cuộc sống làm tôi bẫng quên đi Coldplay, tôi bị cuốn vào trào lưu của những Black Eyed Peas (tôi mê Elephunk cực kì - cũng như tôi mê bộ phim Elephant của Gus Van Sant vậy), của Blackstreet Boys với những Never Gone, the Call là tâm điểm của sự bàn tán của đám con gái lớp mình khi đó, của những WestLife, của những band nhạc hợp thời thượng hơn. Tôi mua CD nhiều, vì khi đó Internet là thứ gì đó xa lạ đối với một đứa học sinh cấp 2 non nớt. Những chiếc CD vỏ nhựa được tôi lưu trữ cẩn thận vào những két được tạo ra để chứa nó, bán đầy ngoài nhà sách. Tôi rất quí chúng để rồi sau đó bậc cười lẫn mếu máo khi thấy mình đang đè nó nát bét.

Sau đó, tôi yêu Gorillaz, tôi yêu đến nỗi bảo thằng bạn thân nhất khi đó lùng bằng được cho mình cái DVD của Album Demon Days, mặc dù điều đó là vô vọng (vì chả có cái DVD nào tên như thế cả). Lại vẫn những đêm nhà chưa xây xong, cửa sổ chỉ là một cái lỗ vuông đầy gió bụi hất vào, nằm đó, vẫn với cái máy Panasonic cũ kĩ, ngắm trăng, nghe Feel Good Inc, vui lắm chứ. Vừa nghe nhạc vừa nghe tiếng chửi thề của bọn nhóc trong xóm, tiếng chó xủa vang lừng và tiếng dế kêu đâu đó.

Rồi lại đến những ngày chạy theo thời thượng, Eminem và đồng bọn, Rap riết, Green Day, đó là khi American Idiot thắng giải Grammy thì phải. Mọi thứ quay cuồng quá nhanh, khiến đôi khi tôi quên mất những gì mình nghe, mình cảm và cuốn theo mọi suy nghĩ của người khác. Tôi nhớ mình sướng rơn khi thấy Eminem có Top Hits trên MTV, mặc dù với một bài mình nghe chả thích thú gì mấy. Đấy cũng là thời tôi vừa đọc Maupassant, tai thì lúc lắc theo The Black Parade của MCR.

Âm nhạc để lại bao buồn vui, vì nó mà tôi đã tốn rất nhiều tiền chi cho việc mua một cái tai nghe, từ những cái 80k bán đầy ngoài phố cho đến những cái đắt tiền hơn, những cái DVD mua về cất tủ, những tờ giấy lyrics in ra để rồi dùng làm giấy đốt mỗi khi cúng cô hồn. Những phút giây nghẹn ngào khi mình cùng một đứa bạn ất ơ lên bục giảng hát Heal The World (hay bài gì đó nổi tiếng) của Michael jackson nhân dịp vui nào đó của lớp, giọng tôi khi đó khàn đục - còn giọng nó trong trẻo. Những hôm nó khoe cho cô giáo Anh Văn tờ lời nhạc bản Yesterday của The Beatles mà mình dày công tìm cho nó (có khi là xé sách trong nhà sách kế bên cũng nên), tôi trở nên bực mình và giận dỗi. Một kiểu giận dỗi mà chỉ trẻ con mới có.

Nói đến đấy, tôi quên mất, trước thời kì của Coldplay, tôi mê Beatles cực kì, từ một cái CD "1" tổng hợp, tôi say Beatles như mọi đứa trẻ khác say mê Let It be, Yesterday. Đấy là năm lớp 6, chính xác là như thế. Tôi tự mua cho mình một bộ Beatles 4 CD cùng một cuốn sách tổ bố. Nằm nghe Beatles, giận dỗi một cô gái nhỏ bé mà mình thích. Lớp 6, tôi đã tự làm cho mình một bài nhạc "It's For You" mà bây giờ mình vẫn còn nhớ giai điệu và lời ca đó. Tấn, thằng bạn cùng bàn loắt choắt, nghe màn trình diễn của tôi khi chui rút dưới ngăn bàn (khi đó lớp tôi là lớp bán trú) đã phán lên một câu : "Tao nghe thấy quen quen, mày có đạo nhạc ai đó không đấy ?" . Câu nói làm tôi cụt hứng, và mình cất giữ tờ giấy đó rất lâu, lâu đến nỗi bây giờ chả tìm lại được nữa.

Tôi yêu cô bạn nhỏ bé vào năm đó, cô không xinh nhưng cười duyên bạo, lại là một lớp phó học tập học cực giỏi (tuy tháng đầu tiên mình hạng 3 còn nó thì hạng 9 - sau đó thì tôi rớt hạng còn nó lên hạng vù vù), tôi và thằng ngồi kế bên cùng thương yêu nhỏ, với một thằng quân sư mập ú và quậy quạng, tôi dùng những món quà, những bức thư nhỏ gọn để khắc vào tim nó dòng chữ, "Tao yêu mày đó. Tao yêu mày lắm đó, mày có biết không ?" Nhưng, thằng gầy gò kế bên, kẻ tình địch của mình cũng chẳng ngu dại, nó khôn lanh chán. Ngoại trừ tình yêu đấu đá nhau, nó và tôi rất thân, nó hay rủ mình nghe Lucky của Britney Spear, và thuyết giảng liên hồi. Mình ngồi gật gù, ừ thì mày nghe Brit, tao nghe Beatles. Tao ngân nga Hotel california, Yesterday cho cả lớp nghe. Mày ngân nga : "Early morning .She wakes up.Knock, knock, knock on the door" với cái giọng gà vịt của mày cho ai nghe cơ chứ ? .

Rồi tình yêu cũng qua đi, những món quà con trẻ, những giận hờn vu vơ có khi làm tôi mất ăn cả ngày liền. Rồi cô bé nhỏ người ấy đi vào dĩ vãng, chúng ta chả còn chạm mặt nhau. Ngay cả ngay khi chúng ta thích nhau chúng ta còn chẳng chạm mặt nói chuyện tử tế với nhau lần nào cơ mà. Tuy nhiên, cô ấy thật dễ thương, khắc lên bàn tên của tôi rồi gạch nát tung nó ra, để lại những vết sẹo ẩu tả.

Tôi nhớ khi đó còn có 2 cái CDs Yesterday : Hits từ những năm xưa cũ, nghe hay cực kì. Thích mê và hay nằm nghe vào những ngày trời nắng. Ngân nga "Those were the days, my friends." Vui đáo để. Những ca khúc mang mác buồn. Rồi tới những CD Top Hits, những CD nhạc đồng quê, những MLTR, những tờ giấy lời nhạc lỡ xé trong những cuống Ca khúc bất hủ chiễm chệ trong nhà sách.

Hay như mỗi lần tôi qua nhà một đứa bạn sống ở con đường chợ Bùi Hữu Nghĩa, tôi hay bật bài Lemon Tree và chúng tôi hát cùng nhau. Chúng ta chúc mừng sinh nhật cho nhau, và hát bài "Happy Birthday to You". Cười hô hố. Hồn nhiên. Bây giờ, cậu ấy đã khác xưa nhiều lắm.

Cho đến những ngày cuối cấp 2, tôi lại yêu mến một cô bạn nhỏ nhắn, xinh xinh khác. Khi yêu mến ai đó, tôi khờ dại lắm, thấy mình như một đứa trẻ. Tôi bỏ tiền mua những món quà, đáp lại bằng những lời tâm sự lớ quớ. Những năm đó, tôi quậy tưng bừng một cách ngu ngốc, và trong khi cha mẹ lo lắng thầy cô quở mắng, tôi tự tìm cho mình một chút gì đó trong Kanye West. Vui lắm đấy. Những chuyện xấu rồi cũng đi qua, trời mưa phây phất những nỗi buồn chia ly, tôi lại dìm mình trong một cơn mưa khác, Gnarl Barkley. Bây giờ, mỗi lần nghe lại, tôi lại nhớ đến những hôm trời mưa, nhớ đến cô bạn nhỏ xinh xắn của tôi. Cho dù, tôi chả bao giờ có cơ may sở hữu.

Tôi vẫn gặp cô bạn ấy trên trường (may mắn là cô ta học chung trường với tôi), và mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong trẻo ngây thơ của cô, tôi lại reo lên :

"Em có biết, đôi khi nắng trong mắt em làm tôi nhớ đến những ngày mưa."

Bây giờ, tôi giả vờ cố thấy mình như một người lớn để quên hết những ngày ấu thơ.

Tuổi trẻ đôi lúc là một sự ám ảnh đến kinh sợ.

Thế là xong. Đối với tôi, mỗi ca khúc là một kỉ niệm. Âm nhạc được tạo ra, xét cho cùng, thì cũng để nhằm dấy lên cảm xúc trong ta thôi, chứ đâu cần cầu kì cái chi nữa mà lắm thằng mãi xưng hô và dùng nó để bịp thiên hạ, để dấy lên cái tôi trong lòng.

Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô ...

Và, chúng ta rồi cũng như đá ngây ngô mà thôi.

thế gian này còn chưa chết để say nhau sao ?

Ôi cuộc đời còn lắm thương đau
Ôi cuộc đời còn lắm mê say
Ôi cuộc đời
Cuộc đời đã chết trong mắt nhau rồi
Có chăng
Là vì thế gian này còn chưa đủ để yêu nhau sao ?
Có chăng
Là vì thế gian này còn chưa chết để say nhau sao ?


Trăng nơi đáy giếng
Vàng thật cũng như bông.


Một con chó đôi khi thấy mình hiện hữu
Dù một con người đôi khi thấy mình như một con chó.


Chúng ta cuối chào
Một ngày mới
Còn đâu để tránh những ánh lệ vàng tuông rơi
Và đi vào dĩ vãng.

Tranh thủ đẹp trời rít một điếu Vina
taba
Taba
Tabà
Bàta
Vinamilk là một thứ sữa uống rất ngon
Của người trẻ tuổi
Vinataba là một điếu thuốc rít rất phê
Của những người già.
Già hay trẻ
Chúng ta đều là Vina yêu dấu.
Thuốc lào hay thuốc ngủ
Chúng ta đều là Việt Nam dấu yêu


cuộc đời đáng chết với những người không đáng sống
nhưng chết với sống chả cách biệt nhau mấy


mang một điếu thuốc ba số, vắt vẻ cụm gàu trên lưng
người sài gòn chợt nắng mua như hai mùa nhỏ lệ
Vắng khách về có ai nhớ mây bay
Tha hương hoài có ai nhớ chim bay.


chàng mê đăm si trong những chén rượu tàn
chàng chơi vô thức trong cơn bình minh hoài chẵng tỏ
chàng chơi thật mạnh
dù hạt cát vẫn nhẹ tênh
và trôi hoài một kiểu


Đừng rũ bỏ tôi vào đêm vui tối trời này
Khi bóng tôi đang dần lay
Dù sao thì
Sự im lặng cũng có cuộc sống của riêng nó.

9/6/2010

Giấy cói, vàng ố những câu thơ khả ố. Và nhanh chóng đi vào lãng quên.

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Em

Đôi khi,
Em đã lạc mất mình
Và rơi
Như chiếc lá trên cành cây khô khốc.

Em nghĩ mình sống trên một thế giới khác
Hòa mình vào chốn ưu phiền của đời
Em nghĩ mình là ai ?
Em biết mình là ai không ?
Hả em ?

Em sống bản năng
Và dục vọng
Dồn hết vào đôi tay
Ánh mắt
Những lời đay nghiến
Dành cho nhau
Khi em nghiến răng
Chờ cho mình một sự say nồng
Của số phận.

Em đang say
Trong những ánh đèn này
Vàng vọt
Và thấu đáo
Với nụ cười
Ôm hòai trên môi.

Vỏ ốc sầu như nuốt trọn đời em
Em cười nhăng nhố
Em cười hô hố
Em cười như sắp xuống hố
Tìm cho mình một chốn ăn nằm với đất
Tìm cho mình một chốn vui đùa dưới đáy vực
Sâu hoăm hoắm
Và không ai gọi tên.

À không !
Em đang tỉnh
Tỉnh lắm chứ
Em đang tìm cho mình
một chút tôi
Trong những tôi này.

Hòa mình vào em
Em là ai ?
Là ai
Mà nhìn nghiên hàng sấu lệ trào
Mà trời trông hàng mắt lệ nhòa
Và muôn ngàn tôi nữa
Trời thương em lắm
Em có biết không ?

Trời thương em lắm
Em hay làm thơ ghen tuông u ám
Em hay nhìn mây đen ra mây trắng
Và nhìn trời buôn cơn mưa u hoài u uất
Em đã khóc nhiều
Khi thấy mình trong bóng đêm
Dưới chiếc gương
Không nhìn rõ mặt.

Mưa rơi
Từng hạt bụi nhòe
Trong trái tim em
Trong mắt em
Và em trừng đôi tròng trắng
Kéo cưa với cuộc đời mình.

Em nghĩ
Chết là hết sao ?
Hả em
Hử em
Em những muốn dìm mình hoài trong mớ u sầu giả tạo
Dục vọng
Bản năng
Sự ích kỉ
Vùi dập em
Làm em sa ngã
Không đứng dậy được
Suy cho cùng,
Anh yêu em
Cũng vì thế mà thôi
Anh là em
Em là tôi
Tôi cũng là anh
Chúng ta là một.

Đôi mắt sầu vô ngả
Buồn tái tê
Buồn đến u mê

Khi chìm trong cơn mưa giá lạnh
Khi chìm trong cơn nắng chiều ngàn năm
Không chỗ đứng.

Với một đôi mắt
Không ánh nhìn
Với một cái đầu
Đang chi chít
Với ướt mi
Trong đêm mưa
Đen này
Với một trái tim
Đang thối rữa
Chờ người chôn cất.

Em có đang ngồi đó
Không
Hả em ?

Hay em đang bay
Sự giải thoát đơn giản
Cát bụi lại về cát bụi
Đau một lần
Rồi thôi
Đúng không hả em ?

Em đang bị chính mình nuốt chửng
Tỉnh táo
Hay mê say
Em đang đùa ai ?
Đùa với chính mình à ?
Hay số phận
Đang chờ em chết ?
Hay những người
Khóc lóc
Buồn quây quất
Ngày quây mộ
Dâng trào

Hả em
Hử em

Em là ai trong những em này ?

hả em ....

Đôi mắt em
Sầu vô ngả
Sầu tái tê
Sầu đến u mê.

Tôi là ai trong những TÔI này ?

Những bài thơ ghi vào cuốn sổ tay lưu niệm, giấy cói nơi người ta hay in những bức tranh Đông hồ, trông mỏng tanh-giòn tan nhưng viết ổn ra phết. Mỗi bài thơ ngắn củn, được minh họa bởi nét vẽ ngô nghê và hồn nhiên, chim chóc và cố tỏ vẻ siêu hình trừu tượng. Thơ vui, giấy đẹp, tranh ma mãnh. Dìm mình vào cõi đam mê, cõi Hà Nội, cõi thiền với những người bạn cách xa hơn nghìn cây số.



(27-5-2010) : Ngày thứ 3 ở Hà Nội. Dậy từ trưa - ăn ở Press Cafe, trời mưa phay phất buồn. Đi xe bus đến TPD, xem một bộ phim dở tệ (của Park), ngồi bên cửa hút thuốc, phả phì phì. Nóng người, êm ấm dưới những hạt mưa lạnh và long lanh. Lòng vòng dạo phố kiếm đĩa. Đêm tối quay cuồng, chúng ta lai rai một ít rượu nếp Hà Nội, với dĩa giò lụa cùng rất nhiều giò vịt. Ngồi đung đưa, xem Nirvana diễn Unplugged. Cậu có đã thét lên trong lòng và nhớ về ai đấy khi Kurt gảy guitar và hát trong những ánh nến tàn với ca khúc "Where Did You Sleep Last Night ?". Vodka về, lầu bầu chửi rủa, và rồi cúp điện. Người cậu đỏ bừng. Đêm nhứt xương. Cười hô hố. Lòng ta nhăng nhố. Hai bạn người Hải Phòng vui thật.

Một triết gia
Rơi vào cõi chết,
Thấy mình
Già nua
Và cô độc.

Những chữ kí
Chỉ đại diện
Cho một hình thể
Bất đồng
Và không quan hệ
Những hình thể
Bất đồng
Và không quan hệ.

(28-05-2010):Ban ngày chúng ta thiết kế panô cho buổi Bảo Vệ Tốt Nghiệp lớp BKDA K26, ban chiều chúng ta đi chơi cùng nhăng nhố, in ấn mệt nhòa. Tối chúng ta dạo bộ hết Cầu Giấy tìm lấy quán cafe Cuối Ngõ nghe nhạc sống Trịnh, trễ, bên trong người ta thiền, với những con người ngồi xát bên nhau, đụng đậy cho nhau. Chúng ta ngồi ngoài sân, gió không thổi được ở chốn này, gọi một dĩa lạc và một chai rượu, hả hê vồ vập. Đêm Gatxbi đến, ta mua cho mình 4 lon bia Hà Nội, nghe cậu ta mãi mê thuyết diễn những bài ca của riêng mình. Tối ngủ say. Ngon giấc và ngáy như lợn (theo lời cậu nói).


Một chú chim
Chờ hoài ngày vỗ cánh
Đến khi mọi thứ
Đã sẵn sàng
Chú bay khỏi tổ
Và một cơn giông
Phá nhòa đôi cánh
Chìm đi
Trong vô vọng
Và hư vô
Vồ mất
Một chú chim
Chờ
Hoài
Ngày
Vỗ
Cánh.

Chúng ta
Thật ra là ai ?
Khi những tấm gương vồ đến
Tôi cố bám lấy chúng
Trong khi trốn tìm thực tại
Thật ra là ai ?
Khi mọi thứ đang nhòe dần
Trong ánh chớp cuối ngày
Rơi mình
Tắt
Và hát
Gương vỡ.

Chúng ta đang đi lên
Sao còn có những người
Kéo chúng ta xuống
Trong một tai ương tan tóc
Và đi hoài vào ngàn năm.

Tôi là ai trong những TÔI này.

(29-05-2010): Ngày TPD mở một buổi chiếu phim và giao lưu đạo diễn, chiều tôi đi với Hưng, tối tôi lại qua nhà thầy cậu, sau đó đi mua áo dài cùng những cô gái lớp cậu, và tôi đã phải công nhận một điều : Pip trông giống Trần Thu Hà cực, kể cả về hình dáng, giọng nói, và khuôn mặt. Hi vọng được sớm gặp lại cô ấy ở Sài Gòn, ăn bánh canh và những thứ chè rất Nam Bộ, nhậu luyên thuyên một bữa ra trò và hát Trần Tiến một cách vô tư nhất. Đêm về không có điện.

Hai đứa mình
Nhìn vào hư vô
Sống trong hư vô
Muốn hư vô
Chìm vào hư vô
Tìm cho nhau một hư vô khác
Che lấp trái tim mình.

Một nơi chìm trong bạo lực
Là nhà tôi ấy
Một nơi đầy cõi chết
Với mây đen che lấp trời
Một người cố uống
Để dìm lấy nỗi đau
Một người rạch tay
Để che đi mọi vết thương trong tim
Một nơi đầy nỗi buồn
Rồi với những ý nghĩ
Rằng trời lại sáng
Mưa sẽ xua tan mây đen
Lẫn nỗi đau
Tôi ném mình
Trong cơn mê này
Với một viên đạn
Dìm lấp
Che dấu
Tất cả
Mọi thứ
Chúng ta là một thế hệ chó chết
Chúng ta là một thế hệ chó chết
Hãy quên mình
Và giải thoát.

Hà Nội những ngày mất điện
Nước cũng không còn
Chúng ta ngồi gần nhau hơn
Quanh ánh lửa
Đèn cầy
Bập bùng
Ấm lòng
Bên những chén rượu
Ấm nồng
Và hát

(30-05-2010): Trưa đi ăn bún ốc, vị ngon và ốc to lạ kì. Sau đó dọn thân qua Bảo tàng HCM, đi lòng vòng quanh Lăng Bác giờ đóng cửa, không ai cho vô. Tôi nhìn cây cờ cao vút bay phất phớ. Lòng lay động. Tối về, coi All About Lily Chou Chou, cậu đã tắt TV và không muốn xem nữa do không chịu nổi. Khi đó là hơn 1h sáng, chúng ta ăn mì tôm. Thích đoạn thủ dâm trong phim. Những hình ảnh đó có làm cậu nhớ đến thời đi học của cậu ? Khuya lắm, độ khoảng 3 giờ, cậu lải nhải than vãn về bản thân mình. Tôi buồn và tức cảnh làm thơ. Sáng ra, cậu không nói gì. Tôi yêu những giờ phút chìm trong đêm tối của cậu cực kì. Khi đó, cậu sống thật hơn, thật hơn cả con người cậu.

Khi người ta cô đơn
Và buồn
Người ta dìm mình trong vô bề suy nghĩ
Người ta thấy mình chỉ là một hạt cát
Người ta khóc
Người ta than vãn
Người ta chảy nước mắt ỉ ôi
Người ta tìm đến những vết sẹo sâu quá khứ
Dù nó đã mờ
Những nỗi sợ
Trong bóng đêm tuôn trào
Tỏa ra từng chút gợn
Và trong góc phòng
Mọi thứ dường như co lại
Mọi thứ dường như giả dối
Trong ánh đèn của sự cô đơn
Mọi thứ
Mọi thứ
Những hỡi ôi ơi người ta ấy
Hãy lau đi nước mắt
Dùng nó để xua tan nỗi buồn
Với một ước mơ
Rằng trời lại sáng
Và trời sẽ lại sáng
Chắc chắn thế
Và rồi trời sẽ lại sáng.

Trong bóng tối
Người ta thấy mình như một con rối.

Tôi sợ
Khi phải thấy mình hiện hữu
Tôi sợ
Khi phải quay lại những cơn mê giả dối
Lăn lộn
Trong mớ đời
Nhăng nhố.

Những ngày sau đó, tôi quên làm thơ.

(7/6/2010): Tôi đã về. SG những ngày đêm không say. Không còn những buổi đi chơi thâu ngày và nhậu thâu đêm, quay về cuộc sống của tôi. Cậu nói đúng, chúng ta ai cũng có con đường của riêng mình. Đôi khi tôi sống quá bản năng, quá đưa đẩy, quên mất mình là ai. Tôi phải quay lại tìm tôi trong những TÔI này.

Rượu ta vui
Chè ta say
Đêm chúng ta ngồi
Heo hút
Nhìn những cánh buồm bay.

Mắt mình buồn lắm
Mắt buồn lây
Mắt cù cưa lây nhây
Hàng lệ tỏ
Mắt người xa lắm
Có còn đây ?

Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Hà Nội !


Nơi đây
Hiện diện một trái tim gần chết
Với một cái đầu
đang hồi sinh.
Một đôi mắt
Không ánh nhìn.


Sau 2 tiếng hơn bay từ HN về SG, tôi đờ đẫn, tìm lấy hành lí của mình và đi taxi về nơi chốn cũ. Hôm nay là ngày thứ 13, tức là đã gần hai tuần tôi ăn ở dầm dề ở nhà cậu, Dương – tọa lạc trong một con hẻm nhỏ nhưng trông tao nhã ở Quận Cầu Giấy, Hà Nội.

Đó là một khu nhà trọ sinh viên, nhà cậu nằm chính diện, sau một lối sân chung, nơi mà những chiếc xe đạp xe máy được dựng lụ khụ, và tôi nhớ sáng nay Vodka đã thét lên với một ai đó : “DM. Chỉ biết dựng xe chứ đéo biết chừa đường cho người khác đi hay sao ?”.

Vodka là một con người Hải Phòng, cậu cũng thế. Và hẳng nhiều người sẽ ngạc nhiên vì sao một đứa trẻ 16 tuổi lại dám lặn lội một mình đến ở chung phòng với hai thằng HP như thế. Nhưng, như Silk cũng đã nói trong một buổi trà đá bên một cái hồ be bé và đầy rác (nhưng sao tôi thấy đẹp đến lạ) : “Có một cái linh tính nào đó cho phép người ta tin tưởng nhau.” Đúng thế, tôi tin tưởng cậu cùng những người bạn của cậu.

Hôm nay, khi lên máy bay, tôi đã khóc. Về đến SG, tôi cũng ứa nc mắt. Buồn vì xa HN, với những con người thơm thảo. Khóc vì nỗi nhớ nhà cũng đã đến lúc bùng nổ. Những ngày cuối cùng, tôi đã cười đùa hết mực, cậu cũng sỉ vả tôi hết lời : “Bao giờ mày mới cút ?”. Tôi không muốn có cảm giác chia tay, và tôi cố tạo ra một lí do nào đó để ghét cậu cũng như ghét HN – để rồi khi chia tay sẽ không phải buồn bã cái chi hết. Tôi cũng đã lải nhải lảm nhảm thật nhiều với cậu - như sẽ không bao giờ còn được nói chuyện trong cái bầu không khí thơm thảo như thế nữa, làm đôi lút cậu như muốn đạp lấy tối ấy. Cậu cũng hiểu đúng ko ? Hôm nay ở sân bay Nội Bài, tôi cũng cười và hai chúng ta đều phán cho nhau một câu : “Cút.” Tôi đã cút, đã cười, nhưng khi đặt chân vào ghế, tôi không nhịn được cái cảm giác chia ly.

13 ngày không biết có đủ để tôi hiểu HN không ? Những con người bên trong ? Hay chí ít là cậu ? Có lẽ không. Tại sao cơ chứ, như cậu đã nói trong một đêm mất ngủ : “Mới có tí tuổi đầu mà đòi nhận xét đánh giá này nọ.” Tôi cười.

Không. Tôi không thể hiểu hết HN. Tôi chỉ muốn sống trong nó. Ngày đầu tiên đặt chân, tôi thấy ấm lòng, vì cảnh trí, vì thiên nhiên, vì những con đường đẹp quá độ. Những ngày hôm sau, lòng tôi vẫn ấm vì những con người sống trong HN – hay chí ít là những con người mà tôi được dịp tiếp xúc. Lớp cậu – một lớp BKĐA, sinh sự để sự sinh, với những câu chửi nhau kinh khiếp đến lạ - cùng những cái ôm và nước mắt cũng điên đảo đến lạ. Vodka – một con người HP thẳng thắng, cá tính, với câu hát nhộn lòng : “Mỗi ngày tôi nhậu một lần thôi...” . Một Gatxbi đầy rẫy những suy tư và những cô đơn cần được giải bày. Những cô bạn của cậu – Chie cho đến Silk – tất cả đều dường như tạo ra một cảm giác ấm áp – ngọt ngào, giống như món rượu mà Silk pha chế trong “Đêm cuối cùng gặp nhau” của chúng ta, ngồi tại một quán Thiền nghe nhạc sống. Vui đến lạ.

13 ngày trôi qua nhanh quá. Cũng đúng, những cuộc vui nhanh chóng rồi sẽ tàn. Tôi lại quay về SG, tiếp tục con đường học tập của mình – với một năm 12 phía trước đầy cam go. Cậu sẽ là một nhà Biên kịch thật sự - một nhà BK lớn (như thầy cậu nói) để ra đời, để sáng tạo – tôi hi vọng thế, để sau này tôi có thể khoe mẽ bạn bè của mình : “Đấy, cái phim ấy, cái phim đạt giải Cannes ấy được tạo ra từ bàn tay của một thằng bạn cũ của tao ấy. Tao với nó đã từng ăn nằm dầm dề ngủ chung với nhau đến 13 ngày cơ đấy.”

Cậu vốn là một con người rất khó khai thác. Đến Vodka bạn cùng phòng có lẽ cũng không hoàn toàn rõ ràng về cậu. Những trận cười, những câu cà rỡn đôi lúc được cậu vung tay hết lời. Những lúc im lặng không rõ mục đích. Những câu chữ ngọt như mía lùi với những cô bạn của cậu. Những phút giây thật sự chính chắn khi im lặng trong bóng đêm. Những câu chữ cậu tuông trào trên Blog. Tôi không hi vọng giải mã dc nó, không có trình độ dùng Triết học Hiện Sinh để đào sâu con người cậu. Chúng ta chỉ có thể dùng những lời nói chia sẻ để giao đãi với nhau.

Tôi không muốn khen những đặc tính tốt của cậu (hay chí ít là cậu tỏ vẻ như thế), tôi cũng không cố để moi móc tính xấu của cậu (cái này thì hơi nhiều). Tôi không thích bêu rếu chúng. Tôi nghĩ rằng tôi với cậu là bạn, tôi hiểu cậu trong một chừng mực nào đó. Cũng như tôi hiểu rõ những lời nói gay gắt cậu dành cho tôi vào những ngày cuối cùng. Bạn thật sự, chứ không phải bè. Như Vodka đã nỡ tâm tình trong một chầu nhậu với tôi : “Thời buổi này, bè thì nhiều chứ bạn thì ít, tri kỉ càng khó hơn.” Tối đó, chúng tôi đã uống rất say, say đến độ nôn mửa cả vào mặt, để chúc mừng cậu được con 10 tốt nghiệp, để ấm lòng trong một buổi tối gió thổi cô đơn và lạnh. Sau đó, trời mưa rất to.

HN ngọt ngào, HN ấm lòng. Vì những con người, vì những quán trà đá bày bệ trên đường, vì những chén rượu cho nhau. Vì những điếu Vina rít đến phê người. Vì những cơn nhức vai ta có được vào buổi sáng sau một đêm rượu chè. Vì những cốc sấu đá. Vì những miếng thịt chó và vodka đã tống vào bụng. Vì những cây nến chúng ta thắp sau 2 ngày mất điện. Vì toàn thân đỏ lòm của cậu cùng với tiếng cười khanh khách qua những ca khúc Trịnh được tuông ta sau vài chén nếp. Vì bộ phim ta xem trong L’Space(mình chắc mẩm rằng mình ghi sai). Vì cây cầu Long Biên dài đằng đẵng, nơi mà tôi đã thét lên trong lòng : “Nếu như tôi không đậu được vào ĐH ưng ý, tôi sẽ ra HN và nhảy nơi cây cầu LB – chứng nhân LS này.” Vì những bức tượng khoe trim ở bảo tàng dân tộc học VN. Vì những cú cuốc bộ qua bao cây số đường HN tìm mua rất nhiều DVD hay những cuốc sách giảm giá. Vì cả thằng móc túi cố lấy cho được cái Nokia của tôi, dù tay tôi đã nắm chặt lấy tay nó và mắt tôi đã nhìn trừng trừng vào mắt nó. Vì cái Panô ngày tốt nghiệp chúng ta làm với nhau. Vì cái lần đầu tôi tiếp xúc với cậu : “Quái, thằng cha này gầy thế !”. Vì bữa cơm đưa tiễn mà cậu nấu hay bữa cơm ấm mùi gia đình mà Chie và Silk trổ tài. Vì một hôm được đi đến TPD (hay TDP nhỉ) xem phim trong một chuyến xe bus đang ra rả đài về con đường Pasteur SG, trong khi trời HN đang mưa.

Mưa HN dai âm ỉ. Chuyến xe bus vàng, một màu quen thuộc của HN. Cái cổ, cái dai dẳng, hòa mình cũng những nét nhà hiện đại đang đong đưa trong đầu tôi. Thôi thì tạm biệt HN, dù tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ quên nó được. Hẹn gặp lại sau một ngày không xa (hi vọng là đừng vào dịp tôi nhảy cầu LB tự tử.)

Hà Nội,
Với những sự giao đãi tâm hồn
Qua những chén rượu ấm nồng
Qua những đêm vỉa hè lạnh lẽo
Thắp sáng bởi những quán lề đường
Cùng những tâm hồn nhỏ nhoi
Với sự thảo mai
Ngọt ngào
Hay chửi rủa
Những nụ cười
Hay nhăn nhó
Đều mang trong mình một tấm lòng
Dù chỉ để gió cuốn đi
Cuốn đi
Thật xa.

Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

không người lái

Ngồi ăn một bát mì tôm không người lái
Chỉ có gió thổi bên tai
Cùng với sự gập gềnh
Của những đám mây bay,
Không người lái.

Nơi đây
Hiện diện một trái tim gần chết
Với một cái đầu
đang hồi sinh.
Một đôi mắt
Không ánh nhìn.

Không người lái
Không người lái
Không người
Lái...

Tôi đã đi bao xa ?
Tôi đã bay
Trên những đám mây này
Bao xa ?

Nhìn những chuyến tàu xa xỉ
Nhìn những đôi mắt hai ánh nhìn
Nhìn những con người không quen biết
Cứ tung cánh mà bay.

I can't see the meaning of this life I'm leading
I try to forget you as you forgot me
This time there is nothing left for you to take, this is goodbye

Dương đi rồi, không trách được. Đành ngồi một mình mở Opeth ra nghe, album Damnation (Kiếp đọa đày - theo từ điển trong vdict.com). Không ăn nổi mì tôm vào lúc này, không thể. Hà Nội đẹp và tình. Nói ra, Damnation có lyrics rõ ràng nhất trong đám albums của họ.

Và những cái tên rất tình, "Death Whispered A Lullaby","Hope Leaves","To Rid The Disease",... Cả cái album rất tình, tình một cách điên rồ và âm u.

Tình một cách điên rồ và âm u. Đang buồn đi chết bỏ mẹ.

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...