Thứ Tư, 2 tháng 6, 2010

không người lái

Ngồi ăn một bát mì tôm không người lái
Chỉ có gió thổi bên tai
Cùng với sự gập gềnh
Của những đám mây bay,
Không người lái.

Nơi đây
Hiện diện một trái tim gần chết
Với một cái đầu
đang hồi sinh.
Một đôi mắt
Không ánh nhìn.

Không người lái
Không người lái
Không người
Lái...

Tôi đã đi bao xa ?
Tôi đã bay
Trên những đám mây này
Bao xa ?

Nhìn những chuyến tàu xa xỉ
Nhìn những đôi mắt hai ánh nhìn
Nhìn những con người không quen biết
Cứ tung cánh mà bay.

I can't see the meaning of this life I'm leading
I try to forget you as you forgot me
This time there is nothing left for you to take, this is goodbye

Dương đi rồi, không trách được. Đành ngồi một mình mở Opeth ra nghe, album Damnation (Kiếp đọa đày - theo từ điển trong vdict.com). Không ăn nổi mì tôm vào lúc này, không thể. Hà Nội đẹp và tình. Nói ra, Damnation có lyrics rõ ràng nhất trong đám albums của họ.

Và những cái tên rất tình, "Death Whispered A Lullaby","Hope Leaves","To Rid The Disease",... Cả cái album rất tình, tình một cách điên rồ và âm u.

Tình một cách điên rồ và âm u. Đang buồn đi chết bỏ mẹ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...