Thứ Năm, 4 tháng 5, 2023

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

 

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

 

 

Người Đức khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa thế giới dựa trên những bộ phận giác quan đặc thù của mỗi sinh vật. Umwelt của chúng ta thể được miêu tả bằng những đặc điểm biệt của thể con người mà chúng ta dùng để nhìn nhận thế giới: mắt nhìn về trước, tầm nhìn khoảng 180 độ, chỉ nhìn được một vài sắc độ màu, chúng ta chạm ngửi để cảm nhận, chúng ta đi bằng hai chân cân bằng để định hình thể trên mặt đất này. Thế giới của chúng ta khác với thế giới của chuột, của dơi. Bản thân thế giới mỗi người đều khác nhau dựa trên những đặc điểm thể các biệt của mỗi người. rất nhiều thế giới song song tồn tại cùng một lúc.

 

 

 

 

 

 


Pierre Huyghe một triển lãm ở Serpentine, London, Anh hồi 2018, đặt tên nó là UUmwelt. Ông chụp ảnh fMRI bộ não một người khi họ dùng giác quan của mình để đọc một chuỗi hình ảnh câu chữ. Ông dùng nó để tạo nên những tấm ảnh thay đổi không ngừng. Có những con ruồi chung quanh những tấm ảnh thay đổi không ngừng đó. Làm thế nào để kết nối những umwelts khác nhau, để thống nhất thế giới của những sinh vật khác nhau là câu hỏi mà ông đặt ra trong buổi triển lãm.

 

Chúng ta, bản thân con người, đi lòng vòng nhìn vào những hình ảnh của một thứ diễn

giải cái xảy ra trong chính não bộ chúng ta (vốn đã qua thêm một vòng xâm phạm bằng fMRI) bằng một hình ảnh khác (chiếu trên màn ảnh, chớp tắt liên hồi).

 

 

 

   

 

 


 

 

 

 

 

một nỗi sợ mà Julio Cortazar hào phúng nói lên trong mẩu chuyện ‘Làm thế nào để tìm lại tóc đã rụng, là một nỗi sợ rằng những thứ tri kia sẽ ăn mất da thịt, nuốt trọn thể của chúng ta. Ông đề xuất cắt lấy những ống nước chảy từ phòng ông đến tận tầng 1, đếm trọn từng mẩu tóc tìm được để lấy ra được mẩu tóc đã mất của chính ông. Cái hình ảnh một người đàn ông giữa vàn tóc ướt những mảnh ống nước vỡ vụn xung quanh lẽ thể hiện cái ý chí bảo vệ thể, nhân mình khỏi những sự xâm nhập, tấn công từ thế giới xây dựng xung quanh. .

 

Làm thế nào tìm lại được tóc đã rụng là một câu hỏi về bản thân chúng ta trong thế giới của sự xâm nhập của kiến trúc vào sự nhận thức của mỗi bản thể này.



 

 

 

Chúng ta đều sợ lấy việc mình già đi, dần chết, héo úa, tóc rụng, da vẩy ra từng ngày. Chúng ta sợ tim chúng ta đập nhanh hơn, người trở nên béo dần, móng tay gãy. Nhưng chúng ta quên rằng, căn phòng của riêng

ta là một nhân chứng song song, trong một thế giới của riêng nó, không những những giác quan của riêng nó,còn chứa trong mình sự kiên nhẫn đón nhận lấy những vết thải của chúng ra, những sự trầm cảm, những nỗi lo, sự hạnh phúc (bạn bao giờ đá vào tường mỗi khi hạnh phúc quá?).

 

 

 

 

 

 

 


Deleuze, khi nói về Francis Bacon, nói về những tổng cảm giác vượt ra khỏi bề mặt bức tranh tấn công chúng ta. Duchamp, khi làm nên Etant Donnes, tạo nên một con mắt nhìn ngược lại người xem (trộm). Khi đó, những thứ tri dường như sống dậy, ở một bức màng mỏng manh của trí tưởng tượng, bao trùm lấy những thể, những giác quan thực.


Làm thế nào tể tạo dựng ra cái umwelt của những căn phòng của riêng ta? Trong một phim của Polanski,


nhân vật chính, khi dọn đến một căn phòng mới, cảm thấy sợ hãi vì cảm thấy thể bị xâm phạm bởi những bức tường ẩm ướt, rạn nứt. Những vết nứt của thạch cao: cái gì ở bên trong chúng? Nước Anh thời hậu chiến thấy sự gia tăng của việc sử dụng vật liệu cách nhiệt giữa những bức tường gạch. Họ dùng formaldehyde, một chất xa lạ để lấy những không gian rỗng bên trong những bức tường xây vẻ như là vững chãi lắm xung quanh chúng ta. Độc tố của formaldehyde dần dà xâm nhập vào không gian sống một cách hình theo dạng khí, làm thể ta đã già đi nay càng héo mòn thêm. Những vật liệu cách âm, cách nhiệt, dấu mình trong kiền trúc, dường như muốn làm cho chúng ta sống tốt hơn, lại vẻ như dần dà bào mòn lấy cả thể đầu óc chúng ta trong cuộc sống hằng ngày.

 

 

 

  


Những bức tường đó cảm giác, thể riêng, ngọ nguậy, đòi thoát ra bên ngoài. Cái ranh giới giữa bên trong bên trong nữa dường như thú vị hơn những thứ mà chúng ta đã hoài nói đến trong kiến trúc: trong ngoài.




Còn cái ranh giới giữa trong trong thì sao?


 


 

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...