Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

Ở một nơi ai cũng quen nhau

Chép lại từ nhật ký

Ngày 1 tháng 9 năm 2010

Nắng sớm, trời ráo mây. Ê a một mình. Kính mờ mịt. Làm quen bạn mới, nữ, sinh năm 1987, tên là Angelique Thánh Thiện.

Tôi dành cả ngày không làm gì cả. Tôi chán nản và nghĩ đến mọi thứ đã qua. Chỉ là một thứ xúc cảm vu vơ, ẩm ương. Tôi nhớ hôm thứ hai đi học, thấy máy bay. Dạo này tôi bị ám ảnh bởi những chiếc máy bay chở khách vi vu trên bầu trời. Giấc mơ đếm qua, máy bay hiện hiện khổng lồ trên bầu trời đầy mây, tôi ngồi bên trong, chăm chú nhìn qua ô kính cầu kỳ. Tôi là kẻ u mê trong quá khứ. Tôi nhớ, tay nắm chặt, che mắt lại, chỉ còn bóng đen. Rồi những hình ảnh vụt qua. Nếu xúc cảm đó đủ mạnh, tôi sẽ bay về quá khứ. Sống lại.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Chiều tôi gọi Dương, nói thật nhiều, để rồi bấm bụng tính lại số tiền phải trả. Tôi nói "Tôi dường như không ý thức được mọi chuyện cậu à. Hai tuần, chính xác là từ thứ tư tuần trước, tôi đã mờ dần. Tôi đi qua mọi sự kiện nhưng không ý thức được tôi thật sự đã đi qua. Tôi vẫn biết, nhưng không ý thức được, không cảm nhận được." Tôi nói "Tôi ghét XXXX rồi cậu ạ." Anh trả lời "Ừ thì con người mà, làm sao có thể hoàn hảo được. Nên tìm lấy cái tốt mà hòa mình vào nó. Mà cái xấu là gì ? Cậu có chắc rằng trước mặt mọi người cậu không đánh rắm. Bà tôi vẫn có những tật xấu cố hữu, có thể do tuổi già, nhưng tôi vẫn yêu bà."

Vẫn đang mất kết nối với chính mình.


Ngày 27 tháng 9 năm 2010

Dương nhắn. Chiều hắn gọi mình, định hát Dấu chân địa đàng cho mình nghe. Nhưng đang ở trong lớp, không bắt máy.


Ngày 30 tháng 9 năm 2010

Hiện thực vẫn không có gì cả. Sống. Nghe như thủng đáy. Một cái lỗ. Xuyên thấu dần hiện hữu. Hư ảo mù quán.


Ngày 21 tháng 10 năm 2010

Quý nói. "Điện ảnh VN là một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ. Người ta thấy khi phần nạc bắt đầu dày thì bu vào và tung hô nó, cho nó là đỉnh cao, là ngon nhất, trong khi không biết màn đến một đỉnh cao hơn."

Nghệ thuật là một chốn đau thương.


Ngày 23 tháng 11 năm 2010

Tối, Quý lên chuyến xe cuối ngày về Buôn Mê.


Ngày 23 tháng 12 năm 2010

Đọc "Và khi tro bụi"

"Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa những khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại."


Ngày 27 tháng 12 năm 2010

Nhớ về những năm xưa u buồn. Ngày tháng lênh đênh trôi, chờ đợi một vết cắt ở cổ tay. Để rồi máu xịt ra, tung tóe. Khi đó tim ngừng đập. Máu trôi về một phương. Thần chết đứng chờ đó. Tôi cõng tôi chạy trốn bản thân. Nào ngờ nó nhanh hơn tôi vài bậc.

Chiều gió lộng, còn ai nhớ đến ngày xưa lộng gió. Hay là mưa ở kiếp sau ?


Ngày 4 tháng 1 năm 2011

Ở một nơi ai cũng quen nhau.

Thứ Ba, 21 tháng 2, 2012

Nhớ một điệu tàn

Cho đến tận cùng nỗi nhớ cũng chỉ là một căn hẻm nhỏ, một cột đèn ít khi được bật, một nhà xí bằng đá không tên, một bậc thang đi lên những dây căng phơi đồ, một bát cơm, một chén sấu, và một chút Trần Tiến "Hà Nội cái gì cũng rẻ, chỉ có đắt nhất bạn bè thôi."

Tôi đã từng viết thế, về Hà Nội. Một Hà Nội của quá khứ, tồn đọng trong cái đầu óc lộn xộn và không thành thật này. Một Hà Nội của Văn Cao còn đâu ? "Xa xa xa. Đêm đông tiếng còi tàu. Hà Nội càng thêm cũ. Gió cuối năm luồn vào phố hẹp. Ruột phố Hà Nội cũ. Nhớ một cánh buồm. Xa ngoài sông Hồng thấp thoáng. Nhớ một điệu tàn. Vũng sao khuya sóng sánh." Ông viết bài thơ vào năm 1967. Đó là một Hà Nội tôi chưa thấy. Hà Nội khi tôi đến, chỉ có một sông Hồng xa xa xa, một sông Hồng tối đen mù mịt, một sông Hồng không chảy. Cầu Long Biên, với ruột cầu là những thanh tà vẹt. Không nghe tiếng tàu chạy. Những thanh tà vẹt chết. Đó là một thời kỳ của sự ngóng vọng. Hà Nội lúc đó là Hà Nội của những con người bị thế giới này huyễn hoặc. Có đứa đã sống 18 năm ở Hà Nội, xem "Mùa hè chiều thẳng đứng" của Trần Anh Hùng, đột nhiên thốt lên, Hà Nội sao đổi thay nhanh quá. Hà Nội trong tôi còn đổi thay nhanh hơn nữa. Như anh Hoàng nói, mày thích một nơi nào đó chỉ vì ở nơi đó mày có bạn, có bè. Hà Nội trong tôi gắn liền với những con người Hà Nội, những con người (đã từng) bị thế giới này huyễn hoặc. Nhưng mà ngày tháng ngao du rồi cũng phải qua. Con người ai cũng phải lớn lên, rồi cũng sẽ tung cánh, tung cánh là một sự giải thoát. and for a moment i feel young. i call on the bird. unfurl.

Nó đã biết thế. Nó đã biết rồi sẽ có một ngày như thế. Nhưng nó lại cứ tự huyễn hoặc chính mình.

Thứ Ba, 14 tháng 2, 2012

Trên đỉnh cô đơn tôi lặng im

Tôi ngồi đó
bên lũ bọt bèo
vờ là trí thức
giấc mơ quá độ mỗi thu về
trở lại
một mình tôi
với em
nhìn nhau và im lặng
chỉ nhìn nhau
và lặng im.

trên đỉnh cô đơn tôi lặng im
tim đập trối chết. Miệng cười
cười là một hành động tốn thời gian
cười là một hành trình ít người đi
ít người qua
kẻ lại
ít kẻ đón
người đưa.

Chiều nay, hoa nở dài khắp phố
bung vãi đầy đường
cánh lệ rơi
từng giọt
từng
giọt.

 .

Hãy yêu

Cái chết, cái ý nghĩ vô vị đó đã trượt khỏi đầu tôi từ lâu lắm rồi. Dạo này chỉ nghĩ đến sự sống. Sống một cách tự do. Cái chết trở nên buồn tẻ, vô vị. Giở nhật ký ra đọc lại, thấy ảm đạm. Ký ức nào cũng buồn, chỉ vì giản đơn nó là ký ức, là thứ đã qua, không trở lại được. Nhai trệu trạo ký ức trong miệng. Trưa không buồn ăn cơm.

Tôi nhớ lại một đoạn cảm động trong La Vie En Rose, đó là khi một nhà báo Mỹ phỏng vấn Edith Piaf, trên một bờ biển đẹp và vắng. Sóng vỗ đều.

_Nếu phải khuyên một người phụ nữ, bà sẽ khuyên gì ?
_Hãy yêu.
_Còn cho một cô gái trẻ ?
_Hãy yêu.
_Cho một đứa trẻ ?
_Hãy yêu.

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2012

Free as a bird

"... tôi đang nghĩ về cái hồ ở công viên trung tâm, gần đường Nam Công Viên. Tôi đang tự hỏi không biết khi tôi về nhà trời có đông giá không, và nếu có thì những con vịt biến đi đằng nào. Tôi đang thắc mắc không biết những con vịt sẽ đi về đâu, khi nước hồ đóng thành băng hết. Tôi tự hỏi có thằng cha nào mang cam nhông lại đem chúng đi đến một vườn thú hay gì không ?
(Tự động xuống dòng chơi)
Hay chúng chỉ bay đi là xong."
(Trích Bắt trẻ đồng xanh, J.D Salinger. Phùng Khánh dịch)


Free as a bird
It's the next best thing to be
Free as a bird
          -John Lennon

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2012

điêu tàn

Em thích mắt xanh
chị ra đất Bắc
hái trộm em vài hạt nắng vàng chơi

em nằm ngửa
chị về giữa ngày
trời mưa chưa dứt
chị gấp dù em trông qua kẽ mắt
mắt chị buồn
mắt chị sâu
chiều đọng lại
cổng tò vò khép vội
em hát những câu vè xưa cũ
chị đi mất rồi
còn đâu.

em nằm nghiêng
nghiêng tròn hạt nắng
tiếng rao hàng dâng đầy ngõ vắng
tiếng mặt trời vỡ trên cao
còn tiếng chị
tiếng chị đâu
em chẳng thấy
em chỉ nghe
tiếng lá rụng sau hè
tiếng tim đập
tiếng nước chảy
tiếng thở dài
chờ chết.

em như một đứa trẻ đi hoang
tìm kiếm những gì ?
_Không biết
mắt xanh em cần chi hử chị
nắng vàng rồi lại tắt đi mau
em chỉ cần đôi mắt nâu ấy
đôi mắt buồn ấy.
rồi thôi

em ngồi một mình
nơi điêu tàn giữa hai thế giới
còn chút gì để nhớ ?
còn chút gì để quên ?

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...