Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Cuộc phiêu lưu của chàng Đĩ

Tâm thế là quỷ là ma
Trên trần gian nhỏ lệ
Quỷ hay ma,ma hay quỷ
Thì cuộc đời chỉ cho ta
Làm đĩ.
Đĩ thỏa trên trái tim con người
Trên mảnh đất khô cằn khô đét
Và muôn đời than khóc đắng cay.

Đó là chàng.
Chàng buôn tay mà lăn lộn với đời
Với trái tim và con chim đập cánh.
Phú quý Lộc thọ,nhân lễ nghĩa trí tín,
Chàng có hay.
Bốn mùa mưa nắng nắng mưa,
Chàng có rõ.
Chàng chỉ biết đi trên mảnh đất dài,
Gọi là đường đời.
Sống cuộc sống vô vàn nhất độ,
Gọi là nìêm vui.
Chàng vui mà con chim chàng đập cánh đau khổ liên hồi.
Vì chàng biến thành,
Chẳng quỷ chẳng ma,
Mà là Đĩ.
Đĩ thõa trên muôn loài muôn vật.
Đĩ thõa trên bao tâm bao hồn.
Đĩ thõa hòai lắm mạng đau thương.
Và con chim chàng mất tích.

Chàng đau đớn khóc hòai da diết.
Chàng căm gan căm hận với mình.
Tại sao ? Chàng hỏi.
Không ai buồn trả lời,
Cho một tên Đĩ.

Chàng bước ra ngã ba vô tận,
Nơi Thượng Đế ngồi đánh cờ với Quỷ.
Họ cười vào chàng.
Cười một chập,
Mới thấy chàng đau đớn.
Họ nói:
"Chú chim vỗ cánh hòai bay mỏi đường,
Bị giam trong những tấm gương vỡ.
Vỡ vụn với tâm can đen đúa.
Đúa đen và vô tận
Như ngươi.
Nó lạc trong những mảnh rừng xa,
Xa tít mù khơi thiếu ánh vàng.
Rồi nó bay lên đồi nắng,
Và nó khóc.
Tấm gương giam cần xác thịt,
Giam cầm cả tâm can.
Ngươi hãy đi đi mãi cuối đường.
Đen đúa và vô tận.
Rồi sẽ tìm được,
Mảnh gưong vỡ vụn
Của nhà ngươi."

Chàng đi.
Đi xa xa tít tít mù khơi.
Xa thẳm xa thăm thăm thẳm trời.
Buồn vui ai hỏi thôi mà biết.
Long lỏng long leo leo mỏi hoài.
Chàng đi.
Đi qua những cánh đồng héo úa.
Gió thổi lông chàng bay phất phới,
Như những cánh cờ đen đúa.
Chàng ngửi thấy mùi nhựa cháy.
"Cháy nhà cháy nhà" ai đó bảo.
Chàng cười vang mình một tiếng,
Rồi nhảy long bong.
Chàng đến với Lửa,
Chàng đi với Lửa.
Lửa không tắt mà còn căm hận.
Chúng thổi tung bay bao mảnh hồn.
Và chàng cười.
Chàng đi.
Gặp một mảnh rừng với đôi sóc đang nhảy đực làm tình.
Chàng cười,
Rồi đái một bãi ngay mùa săn sóc.
Giết hết đôi con nước sạch sẽ sạch sành sanh sạch không còn một tí.
Chàng rỉa xương xỉa răng và bảo:
"Ngủ tí tì ti cho lòng thanh thản."
Và chàng ngủ.
Ngủ khò khò không mơ không mộng.
Sống hòai đời Đĩ thỏa đau thương.

Hôm sau,
Chàng đi.
Chàng gặp một đám người không ra người,quỷ không ra quỷ.
Chúng chặn đường chàng với vẻ đau đáu đớn.
Chúng bảo :
"Mày hiếp và giết vợ chúng tao.
Chúng tao giết mày."
Hừm.Chàng run một tí,
Rồi sau đó búng vài đường võ nghệ.
Chém đứt đao đầu bao con chim run rẩy.
Để lại máu me vươn vấn một góc rừng.
Hừm.Chàng khinh khỉnh.
Và chàng đi.
Gặp núi cao sừng sững,
Nơi cánh chim bay mỏi cánh.
Chàng leo.

Leo khổ cực ánh hào quang chói lóa.
Leo đau thương tay chảy máu dầm dề.
Leo mệt nhọc những vết thương hòai cổ.
Leo sao cho quên hết rượu trần.
Leo trăm năm trong những tiếng đùng đoàng chớp đánh sét nổ.
Leo hì hục những mảnh vãi thơ ngây.
Leo mãi ngàn năm trong ánh trăng buồn.
Leo mãi thiên thu.
Leo hoài cỗ bất thần trong tâm niệm.
Leo lâu lâu cho mỏi mang cánh đồng.
Leo thịt thạc cho mùi thêm thơm thắm.
Leo vươn vấn vấn vươn mãi mùa thu.

Đông đến.
Chàng đã lên đỉnh sau nhiều mùa khổ cực.
Chàng cười và thở hộc mấy lần.
Máu vãi vươn vươn vãi một trời.
Mà trời làm gì chứng giám cho ta.
Chàng khóc ra nước mắt.
Chàng tè ra nước mũi.
Chàng cười ra ma ra quỷ.
Và chàng thấy,
Cánh chim chặt ra làm ba trong tấm kính vỡ,
Nhiều sợi lông bay lẻ tẻ trong gió,
Tạo một vẻ thê lương kinh sợ.
Chàng chạy đến cánh chim không mỏi,
Đã đi sang đến cuối con đường.
Chàng khóc vì lòng chàng nhăn nhố.
Vì sao chăng không thể giúp tình đời.
Gương vỡ lại lành sao chàng không thể,
Hàn gắn nó.
Cũng như nỗi đau trong chính con người.
Nỗi đau thế kỉ lòng lùng bùng vô hạn.
Không tan biến.
Không bay vào hư vô.
Không hóa mình thành cát bụi.
Chàng cầm dao,
Chọt mắt mình.
Máu rơi lã chã.
Buồn da diết.
Đĩ đã chết,
Nhường thế gian cho bao thánh hiền.
Từ đó trở đi,
Không ai nghe tiếng chàng nữa.
Không ai khóc than cho chàng.
Cũng không ai biết chàng nơi vô lệ.
Chỉ mình Thượng đế và Quỷ và Ma,
Cười hô hố nơi bình sinh nhất địa.
Họ cười,
Cho một tên Đĩ xém thành người.

Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Điên và buồn bỏ mẹ !

Buồn bỏ mẹ một đời,
Trôi qua như giấc mộng.
Buồn bỏ mẹ một hôm,
Uống vài chung đa lệ.
Buồn bỏ mẹ một tình,
Lãng đãng có như không.

Buồn bỏ mẹ một sầu,
Sầu với nắng thân thương.
Buồn bỏ mẹ một vui,
Vui mà lòng lệ tỏ.
Buồn bỏ mẹ một lời,
Vương vấn lắm đau thương.

Đêm.
Sầu thum thủm với mùi hoa thơ thửng.
Sầu rỏm đời đui mù có hay chăng.
Sầu một mình ngủ yên làn gió bụi.
Sầu chán chường cùng rượu nếp thơm lâu.

Chiều.
Nắng hết,hoa rơi lõm tõm.
Xuống ao hồ lõm bõm.
Và tôi cười một vẻ buồn cười nhất độ.
Rồi tôi khóc một vẻ âu sầu nhất độ.
Rồi tôi đi trên mảnh vải đỏ au đường đời.
Và tôi điên trên nắp cung trăng đen đúa đắng cay.
Rồi tôi nằm trên bãi cỏ xanh xao,
Khóc mà cười hề hề như con trẻ.
Ôi con trẻ,
Nó có biết ta nhớ nó hay chăng ?

Trưa.
Sắm một khẩu súng bắn chim.
Đạn nhỏ đạn to lắp vào nòng.
Đạn to đạn nhỏ cùng một chuỗi,
Đùng đòang một ngõ ,trống tình tang.
Chim đâu chim đến đúng bờ ao.
Chim hót một khúc tình ca nghe giả dối đến sợ.
Chim về một mảnh tình ta.
Chim đi một mảnh nhuốm ma với đời.
Ma và cỏ hai vầng nhật nguyệt.
Cỏ ra ma ta hửi ta thèm.
Ta thèm đái một dòng rượu nhỏ.
Nhỏ cho mùi nó tránh hôi tanh.

Sáng.
Ăn một ổ bánh mì vướn bụi trần tục.
Uống một cốc coca máu đỏ hai hàm.
Răng rơi lã chã vào miệng Nada.
Nada nuốt lấy đời ta,
Nada nuốt cả bao linh bao hồn.
Nada hỡi Nada hãy,
Bao dung rộng lượng
Vì đời ta chỉ có một
Mà ngươi thì vô vàng.
Ta ăn cho xong rồi chép miệng,
Cút đi cút đi vang vọng trời.
Hừ hừ ngươi hửi ngươi hút đã đời.
Ta không quan tâm một chút nào mùi tanh mùi thối.
Vì đời ta vô vọng có ai quen ?

Nửa đêm.
Ta viết đôi dòng trong cơn điên loạn.
Vòng lao tù chôn sống cả tim ta.
Ta là ai trong bình minh vô biến vô tư lự và loạn xà ngầu ?
Là ai ?
Ta gieo một con xí ngầu trắng vô vàng tinh khiết thủy tinh.
Nó xoay đều không nơi nương tựa.
Xoay hòai chi những nẻo đường xa xứ.
Dù cuộc đời xa xứ có ai hay ?
Số mấy ? ta thầm ước ao trong cuộc chơi đã tàn.
May rủi ngẫu nhiên nhạc đời may rủi.
Sáu Bốn Ba Hai Một Năm bước đều
Những anh lính súng cầm,tay bắn nỏ.
Bắn vào đầu bay óc vẳng văng xa.
Xa và xa tít.
Đến tận chân trời nơi Hoàng tử Bé ngồi tư lự.
Câu hỏi cô đơn của một đời.
Và mảnh óc văng trúng chàng làm chàng giật bắn mình.
Chàng khóc những bài ca trẻ con thần tiên nhất.
Và chàng nhảy vào Nada Nadiếc một phương trời.
Chúc chàng may mắn.

Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Noel đến

Hôm nay đi dạo quanh Sài Gòn tí ti,thấy cuộc sống chợt nhộn nhịp quá thể.Ánh đèn đường không hiểu vì sao trở nên rạng rỡ hơn mọi ngày.Khu vực quanh Nhà thờ đức bà dc trang trí với những ánh sáng lập lòe,đoàn người tấp nập.Dường như bị cuốn vào đó.

Vào một quán cafe,chợt thấy mọi thứ bình thản trở lại.

Đi vào một hội sách,mua dc vài quyển sách ưng ý.Cũng vui quá thể.

Sáng hoàn thành được một bài về Nobody Knows.Cảm thấy tương đối hài lòng,có thể đây là bài review phim tốt nhất từ trước đến giờ của một đứa tập tọe như mình.

Cuối cùng,chúc mọi người một Giánh Sinh vui vẻ,một năm mới hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.

Nobody Knows

Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009

Hôm nay nghe và lầm bầm theo Blackfield,nhớ ra rằng mình đã bỏ quên họ lâu lắm rồi (2 tháng chứ ít gì).Cảm giác vẫn thế.Tuy nhiên,nghe lại hòai ko chán dc.

Định làm một bài về Blackfield II,nhưng để thi xong cái đã.

Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009

Sống

Cuộc đời buồn.
Như một mảnh giấy đen ko tì vết trắng.

Đen đúa là thế nhưng ko ít kẻ
Vẽ cho ra muôn sắc muôn màu.
Và cũng ko ít kẻ
Chìm dần trong mớ bóng tối bòng bong.

Chán nhiều kẻ,trẻ người non dạ
Hủy hoại thân xác bố mẹ tạo ra.
Ai cho hắn quyền uy gì cao thế ?
Chết xuống Diêm vương cho mi thấy hối lòng.

Thương nhiều người,ý chí cao như núi
Tàn tật quanh năm vẫn bương chải với đời
Sao hay thế có tài chi nhớ chỉ
Để cho ta thanh thản hơn với đời.

Đừng chết,hi vọng đi bạn hỡi.
Mặt trời tàn rồi sẽ mọc hôm sau
Cay đắng cuộc đời ai cũng từng nếm thử
Dằng vặt day dứt bản thân chi ?

Sống là thế,ra đời cho đáng mặt.
Ko anh hùng,cũng đừng kẻ tiểu nhân.
Sống sao cho hài lòng,thanh thản.
Có ích cho người,cho tan nỗi đau thương.

Reply to "Chúc mừng Minh Nhựt 16 tuổi !" của Vũ Ánh Dương

Hôm nay Sinh nhật.Nhân nhận được một entry dài và hổn lốn từ cậu Dương,tôi làm bài này để reply lại tấm lòng đó vậy.

Vũ Ánh Dương,cái tên đẹp thế làm gì muốn chết vội.Bài thơ cậu viết hay lắm.Lúc đó cậu cũng 16 như tôi.Ngây thơ,khờ dại và lòng nhiều trắc trở vớ vẩn như tôi bây giờ.

Vui đấy chứ.Những mối bất hòa,mâu thuẫn,đó là những thứ hầu như luôn hiện diện trong đời học sinh.Âu cũng là những trắc trở nhỏ nhặt giúp con người cứng cỏi hơn,hoặc điên rồ hơn.Tôi thì chả bao giờ biết đâm chém là cái quái gì cả.Chỉ nhớ rằng hồi đó mình cũng có nhiều mâu thuẫn và gườm nhau vui ra phết với mấy đứa trong trường.Nhưng,mọi sự lại đâu rồi vào đó.

Cấp 3 là một giai đoạn có thể là rất chán chường,hoặc rất hấp dẫn.Tùy vào bạn là ai,bạn như thế nào.Cậu nói cấp 3 cậu ko là ai cả,cậu muốn chết,nhưng chết lúc đó thì còn gì là thú vị.Vị đắng cay ngọt bùi đã nến đủ đâu mà vội vàng suy nghĩ vẫn vơ đến nỗi viết thư tuyệt mệnh thế kia.Lúc đó,cậu ngu và khờ dại thật. (Hihi.Lâu lâu mới có dịp chửi cậu thật chân tình.).

Nói thế,chứ lớp 9 tôi đã có suy nghĩ đó trong đầu.Cậu nói : 'Tuổi trẻ đồng nghĩa với sự nổi loạn.'.Đúng,hồi đó tôi nổi loạn,một cách chán chường và ngu ngốc trước cuộc đời.Nổi loạn với nhà trường,với thầy cô và với gia đình mình.Lúc đó,tôi không nghĩ đến tương lai,cậu Dương ạ.Lúc đó,cuộc đời tôi vui nhưng ngu ngốc.Và khi lãnh hậu quả do mình gây ra,tôi đã từng nghĩ dại như cậu,muốn chết thử,xem xem mọi người có khóc có thương cảm mình khi thân xác mình đổ gục xuống đất.Chết.Làm sao để chết.Đời vô vị thật.Mẹ tôi ko biết tôi muốn chết đến cỡ nào.Nhưng,cuối cùng tôi ko dám chết.Những suy nghĩ vớ vẩn và nhỏ nhặt như : mua hàng chục viên thuốc ngủ,dùng dao cắt tay,dìm mình trong nước - cuối cùng cũng tan biến trong đầu.Nghĩ lại thấy mình ngu muội và khờ khạo.

Người ta thường nói 'Sống luôn khó hơn chết ' .Đó là những dòng đầu tiên của một truyện ngắn của tôi.Hi vọng sẽ có ngày cho cậu đọc.Hôm qua tôi đi đến cái hội chợ triển lãm và tốn hơn 300 nghìn mua cả đống sách về.Cũng hay.Cũng mệt.

Đối với cậu,tuổi 16 đã qua mất 8 năm.Nhưng,mọi kỉ niệm của cậu chắc còn vươn vấn qua bao năm cậu học hành Nghệ thuật ở cái trường SKĐA đó.Chui dột đầu mãi ở cái trường dán mác nghệ thuật đó ko biết làm cậu hiểu đời hơn,say đắm hơn dường nào rồi,cái ý nghĩ 'yên tâm rồi mình sẽ nổi tiếng, sẽ vĩ đại…' của cậu làm tôi buồn cười quá thể - có bị tan biến mất hay ko.Với tôi,những kỉ niệm là thứ duy nhất để tôi kết nối bản thân với hiện tại,để chứng tỏ rằng mình đang sống.Như một nv trong truyện ngắn của tôi,tôi thấy mình đã mờ dần với thế giới này.

Nhưng,tôi tin rằng bây giờ cậu còn yêu đời hơn bao giờ hết.24 là một cái tuổi quá đủ chính chắn để nhìn đời,để tìm dc cái tôi của mình,để vương lên cuộc sống dài ngoằn phía trước.Nó là đường đất hay đường nhựa đều do cậu mà thôi.Nền điện ảnh nước nhà đang dần đi vào ngõ cụt,hi vọng ra trường cậu sẽ là người vựt nó dậy.Ra trường,nhớ cho tôi xem cái phim hay kb tốt nghiệp nhé.

SN.Tôi đã quên cái ngày dường như trọng đại đó lâu lắm rồi.Những bữa tiệc tùng vui vẻ với đám bạn nhăng nhố cũng đã một thời trôi qua như giấc mộng.Với tôi bây giờ,SN chỉ là một cái gì đó thỏang qua như bao cơn gió.Bởi vậy,SN cậu,tôi thờ ơ và ko chúc mừng là vậy.Nó có là gì quan trọng với đời tôi ?

Cái hình buồn cười quá.Bao giờ mới gặp cậu trên TV mà thuyết giảng về điện ảnh nữa đây.

Tặng cậu lại một bài thơ nho nhỏ :

Chúng ta là vật thể trời cho
Đen đúa và đắng cay
Một thời ngậm đắng nuốt cay
Nay thời thế đã đổi thay
Vượt lên số phận bay bay đường đời...

Chúng ta là quỉ là ma
Râu tóc chặt cụt để đi đày
Buồn viễn xứ
Tha ma
Ma tha.
Quả tim thắt từng dòng máu
Vươn vấn
Vấn vươn.

Chúng ta đi vào ngục tối bỏ hoang âm u tù đày
Sấm chớp nổ đì đòang ngòai ngõ tối ngõ đen.
Âm u cay đắng đích thực là đây
Buồn viễn xứ đích thực là đây.

Khóc lên đi.
Khóc lên đi anh.
Cho ngõ bớt đen bớt tối
Cho dục vọng bớt hành bớt nghiệt.
Cho cuộc đời bớt đắng bớt cay.

Vì ai ?
Vì tôi.
Khóc mãi đi anh.

Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009

Tặng cậu Dương

Tặng cậu Dương,người tưởng chừng xa lạ ...

Một ngày nào,cậu còn ở đó.
Tôi đã đi xa đến cuối cuộc đời.
Sống và chết như hai đầu nỗi nhớ.
Xa mãi ngàn thu vươn kiếp bụi trần.

Hà Nội xa Sài Gòn mấy bận
Nhớ chăng câu thơ hay tiếng thở dài.
Tôi còn đó,yêu Sài Gòn tha thiết.
Cậu còn chăng,nhớ Hà Nội-Hải Phòng.

Cậu là thế,rượu đời da diết.
Uống lắm cho say,ăn nói bất cần.
Ra trường đó,nhớ làm gì cho đáng,
Những tháng năm ăn ở với nghề.

Nghệ thuật vốn là thứ bất tận
Điện ảnh hay chăng,chả thấy đồng tiền.
Âu là số,cuộc đời hay nhăng nhố.
Cậu cứ đi,trên mảnh đất lắm bùn.

Thôi này nhé,nói một câu đừng khóc.
Cậu ấm thơ ngây,ngơ ngẩn với đời.
Như hòang tử bé suốt đời u uẩn.
Nhìn vạn dặm đường qua lăng kính pha lê.

Cuộc đời trôi bao trang giấy vở.
Cậu 24-42 chẳng mấy hồi,
Tôi 16-61 trong mi mắt.
Thôi thì sống cho đời đáng thanh xuân.

(Bài thơ làm từ nửa đêm hôm qua,vốn có lắm ý nhưng đến giờ quên hết trơn.Tại tối qua rảnh rỗi trong lúc học mãi cái văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc mà chưa thuộc.Hôm nay chờ quà SN,chiều tiện thể đi mua vài cuốn sách cho cậu.Lại lảm nhảm xa vời.Nói thật tôi cũng chưa hiểu cậu nhiều,có thể cậu cố che giấu cái lớp vỏ thật sự bởi những dòng chữ vô hồn trên yahoo massenger.Tối qua,sự im lặng trong đêm mới thật đáng sợ,tôi suy nghĩa nhiều điều,nhiều thứ ko đáng và ko nên nghĩ.)

Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009

Lảm nhảm đêm thứ Bảy



Nghĩ kĩ rồi,2 năm nữa mình sẽ thi ĐH,chắc sẽ chọn 3 khối sau đây :

V (Vẽ,Tóan,Lý) là trong ĐH Kiến trúc TPHCM.
S (khối ngành nghệ thuật,thi riêng thì phải) là trong ĐH Sân khấu Điện ảnh TPHCM.
D (Tóan,Văn,Anh) là trong một trường nào đó chưa biết dc.

Nếu rớt thì chết quách cho xong.Haha.

Lảm nhảm tối thứ Bảy

Hôm nay nghe lại soundtrack của All About Lily Chou Chou,thấy những âm thanh trong đó êm diệu nhưng cũng day dứt ko kém.Nghe mà nhớ lại rõ mồn một về bộ phim ám ảnh đó.

Phim dài,buồn,chậm chạp và mệt mỏi.Từng số phận đều bế tắc một cách vô vọng.Coi xong chán đời mất vài hôm.

Lâu lâu,vài note nhạc cứ ngâng cao và vang vọng,làm cho tâm hồn và thể xác như muốn bay lên,bay lên mãi,thóat khỏi thế gian này.

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

ShamRain - To Leave

Không hiểu sao dạo này thích nghe ShamRain đến thế.Yêu cái giọng hát từ cả tấm lòng trái tim của Mika.Chợt buồn một tí khi nghe tin anh rời bỏ nhóm.Vocal nữ mới nghe nhạt toẹt.

To Leave thật sự thổn thức trong tim bạn.



i really have to leave now
can't stay here anymore
no more
we've come too far
not another day no more
there is no return
no words to explain
no excuses left to make
there is no one to blame
there is no one else to blame but me

i've lost myself
and i lost you
things are not well
i know you see it too
no they're not well
i know you feel it too
there is no return
no point of going on
all excuses that we made
there is no one to blame
there is no one else to blame but me

A Short Film About Killing


Chỉnh sửa và thêm bới đề thành một bài về A Short Film About Killing hòan chỉnh

Nhớ lại cái phim 'A Short Film About Killing'.Hôm đó xem trong một đêm mưa.U ám xám xịt,như cái không khí của phim vậy.

Ngay từ đầu phim đã có cảnh chết chóc,con mèo treo lủng lẳng,như báo hiệu tòan bộ nội dung và tính chất của phim.

Tòan bộ nội dung phim chỉ vỏn vẹn như một mẩu tin tức trên báo.Một tên sát nhân trẻ tuổi,một nạn nhân xấu xố làm nghề tài xế taxi.Một vụ giết người dã man,một án tử hình treo cổ.Chỉ có vậy nhưng cách thức của đạo diễn "là đào những hang động đằng sau nhân vật để tạo những chiều sâu.Sau đó,tạo nên những giao thông hào giữa chúng và soi sáng bằng ánh sáng của Kieslowski."

Ít nhân vật,nhưng tâm lý nhân vật chuyển biết liên tục và phức tạp,gay cấn,xem còn đã hơn những phim hành động Hollywood đầy kỹ xảo bây giờ.Khán giả sẽ tự hỏi,chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.Lí trí nhân vật dường như quá lạc lõng,cô độc giữa xã hội bế tắc,khốn khó.Những xung đột,dằng xé tâm lí của một số phận nhỏ nhoi.

Cảnh nào tên giết người xuất hiện cũng gây một tâm trạng bất an cho người xem,một mối ngờ vực cho sự nguy hiểm của nhân vật,nhưng đẩy cao nhất có lẽ là cảnh ở trong quán cafe đông đúc.Lạ thật,đông đúc ấm áp thế mà cái không khí vẫn ko ấm thêm tí nào.Có thể cái lạnh trong tâm lý nhân vật đã bao trùm tòan bộ khung cảnh.

Sau dó,đạo diễn đã dàn dựng một cảnh giết người hiếm có trong lịch sử điện ảnh,vì nó quá thật,quá dã man,dc miêu tả từ đầu đến cuối,ko bỏ qua hành động nào của vụ việc cả.Cái cảnh nạn nhân van xin và cảnh tên giết người dùng đá đập đến chết làm rúng động người xem.Nó như là một cú nổ sau một chuỗi toan tính giết người của nhân vật từ đầu đến giờ.Tuy bạo lực ra trò,nhưng cái bạo lực đó là kết quả của sự dồn nén tâm lý,gây sợ hãi nơi người xem chứ ko gây kích thích,là một điều bất ngờ nhưng xảy ra một cách tất yếu từ đầu phim đến giờ.

Và,đoạn bạo lực đó tên giết người đầy thú tính,ko khoan dung,ko tha thứ.Một phân cảnh khủng khiếp.Ở đây,ta thấy sự đối lập trong tâm hồn con người.Khi hắn giết người tài xế,nom hắn trong thật điên dại với một dáng vẻ thú tính tận cùng.Khi hắn bị giết,hắn hoảng lọan tột độ,khóc lóc.Hai cái chết chủ đạo trong phim dc dàn dựng một cách chân thực và thô ráp,tạo một cảm giác điên loạn và có thể hơi quá mức chịu đựng cho người xem.

Có thể nói,tòan phim chỉ có một đoạn duy nhất là bạo lực máu me.Nhưng,cái không khí nặng nề đó đè nặng suốt phim và ko ngơi nghỉ,đẩy mạnh vào khúc giết người,rồi sau đó vẫn trôi theo một quỹ đạo cho đến khi tên giết người bị hành hình ở cuối phim.Cách làm phim của Châu Âu quả khác quá so với Hollywood,nơi những bộ phim máu me bạo lực tràn đầy màn bạc,nhưng ko có ý nghĩa,ko có tâm lý cảm xúc nhân vật.

Phim chủ yếu nói về tên giết người,nhưng có một đoạn cốt truyện khác của anh luật sư trẻ tuổi chạy song song với hành trình đi tìm nạn nhân của tên giết người,hay một đoạn của nạn nhân - gã tài xế taxi,như đưa thêm một cái nhìn bất lực với đời và sự đối lập lại dc đưa ra :một người đi tìm chân lý,một người đi tìm cái ác và một người chỉ nghĩ đến bản thân hay nói cách khác,một kẻ xấu tính.

Gã tài xế là một gã đáng ghét.Có lẽ cuộc sống khó khăn đã hình thành nên một tính cách đó.Ở đây,ta thấy đạo diễn lại khắc họa hình ảnh một xã hội nghèo khổ của Ba Lan lúc bấy giờ dưới hình tượng nhân vật giết người và gã tài xế.Xã hội cũng có thể thay đổi tính nết con người một cách đáng kinh ngạc.

Ta ko thể đánh giá dc nhân vật của phim một cách đơn giản,ta ko thể gọi tên giết người hay gã tài xế là người xấu,vì mỗi con người đều có một góc khuất tâm hồn nhỏ nhoi và dằng xé,mỗi con người đều có động cơ cho hành động của mình.Như thế,phim ko tách bạch cái ác và thiện rõ ràng cho lắm,nó chi đi sâu vào giải phẫu tâm lý,tính cách,sự cô đơn của từng nhân vật trong xã hội cùng quẫn,bế tắc.

Khung cảnh dc Kieslowski làm cho mọi thứ có một vẻ nhệt nhòa + đen tối và loang lổ,ánh sáng ko đồng đều nhau trên màn ảnh với tone màu vàng đục xám xịt,như miêu tả một mặt khác của Warsaw,một khỏang tối trong tâm hồn con người.Sự hài hòa giữa nội dung phim và hình thức của phim đã khiến độ tăm tối tăng lên nhiều lần.

Phim nói về chính trị và cuộc sống tăm tối trong tâm hồn con người thông qua một cuộc giết người và hành quyết kinh khủng.Cái hay nhất của phim có lẽ là cách mà đạo diễn khám phá và trình diễn cái thế giới nội tâm nhân vật một cách hòan hảo và sống động.

Phim chỉ đặt vấn đề mà ko giải quyết,ko có good ending ở đây,chỉ bày tỏ thái độ và góc nhìn về cuộc sống,tạo một hiệu quả ép phê hơn cho người xem để hòa mình vào bộ phim hơn,suy nghĩ nhiều hơn,shock hơn,dark hơn,câu chuyện thật hơn.Có lẽ,cái kết đó cũng shock và điên như cái kết của Dancer In The Dark vậy.Nhưng,so với cái kết của phim này,Dancer In The Dark còn dễ thương và đẹp đẽ gấp bao lần.

Tóm lại,phim dark và mệt đầu,tâm lý phức tạp và có chiều sâu,cách làm phim thể hiện độc đáo,diễn xuất khá dc.Ko hoa mỹ,ko phô trương,nhưng đây chính là một trong những phim hay nhất mà tôi từng dc xem.

Nerve

Nerve

Đường dài,cao và trắng
Vỡ vụn bởi cơn mưa.
Tường rêu xanh và chết
Đau đớn lắm thần kinh.

Những gương mặt mờ âm u đèn đỏ.
Những chiếc gương xám đục nỗi bi ai.
Tò vò đó,cổng và người chen chúc
Với ánh mắt mù mập trắng thay đen.

Thu mình lại và ko còn thấy
Thế giới đầy ánh sáng âm thanh.

Hi vọng rằng tôi đừng gần em quá
Để nghe âm thanh,chăng tiếng thở dài.
Chỉ đủ gần để tôi đừng chết
Bước một bước vượt nỗi đau thương.

-Katatonia-

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Vô đề

Mọi thứ đã hết.
Chấm dứt.Mãi Mãi.
Tôi phải đi.
Tan biến hoàn tòan.
Trên cõi đời nhăng nhố.

Chiếc gương còn đó,soi đường tóc;
Méo mó hình thù cõi vô biên.
Em còn đó,và tôi thì hết.
Một mảnh hoa vàng,tóc thì bay.

Thế giới đã chết,bao tim vỡ.
Phó mặt cho ai ? Đức thánh hiền.
Sóng đã đến,hoa vàng đã rụng.
Phó mặt cho đời,thiếu gì tôi.

Ai ?
Là ai ?
Ca mãi khúc hát buồn đau.
Trên cõi đời nhăng nhố.

Thứ Bảy, 28 tháng 11, 2009

Lảm nhảm

Chả biết cái bài viết của mình và cậu Dương nộp đăng cái báo Điện ảnh gì gì đó dc cậu ấy edit xong xuôi chưa.Lâu gần chết đi dc.

"Bọn trẻ đang nhìn vào chúng ta",đó là tên bài viết,nêu ra những vấn đề của giới trẻ dc biểu hiện trong Phim ảnh : bao gồm 4-5 phim thì phải.Vừa sực nhớ ra,mình cũng vừa hòan thành cái truyện ngắn nói về giới trẻ của mình,cũng dc vài ba trang tập.Ngắn,lủng củng và ngây thơ.Nói về sự trống rỗng nơi tâm hồn.

Sau đó lại qua một truyện khác nói về số phận của một kẻ đi săn hổ,nơi đó hắn nhớ lại quá khứ bế tắc của mình.Mọi chuyện dường như đi sai quỹ đạo của nó.

Rồi lại nói về một đứa trẻ muốn chết nhưng không dc.Truyện này chưa hòan thành.Mọi thứ chỉ dc viết dựa vào cảm xúc + ý tưởng vụn vặt trôi qua trong đầu.Chưa định hình dc gì cả.Chỉ viết chơi chơi để sau này edit lại chưa muộn.Vui vậy mà.

Thứ Sáu, 27 tháng 11, 2009

Vừa viết xong 2 truyện ngắn.Thấy cũng tạm dc.

Hoàng tử Bé



Đọc Hòang tử Bé của Bùi Giáng dịch.Phải nói Bùi Giáng dịch quá 'bay' và 'phiêu',như mọi bản dịch khác của ông.Bùi Giáng dịch rất 'mộng',một cái nhìn ngây thơi và non nớt tuổi trẻ con dc bộc lộ hết qua từng câu chữ.Đôi lúc ông thêm nhiều từ loằng ngoằn và lạ.

Truyện dành cho trẻ em ư ? Tôi ko nghĩ thế đối với Hòang tử bé,bởi vì nó quá chất chứa.Ngụ ngôn triết lý dc dàn trải khắp những trang viết ít chữ nhiều hình.Cái tâm hồn thâu thẳm và bí hiểm của con người dc nhìn nhận dưới ánh mắt trẻ thơ hết mực bay bổng và đáng yêu.

Người lớn.Là một thứ gì đó khó hiểu và kì quặc trong thâm tâm của Hòang tử bé.Một ông vua cai quản vùng trời ko người sống,đơn độc và cô quạnh.Một gã khoe khoang dù ko có ai nhìn nhận.Một gã nghiện rượu tự dối lòng với bản thân để tìm lí do uống rượu.Một gã kế tóan suốt ngày tính tóan số sao mà hắn nghĩ là hắn sở hữu - cho dù điều đó ko có nghĩa lý gì cả,ko có lợi lộc gì cho hắn và số sao cả - để mặc bao chuyện trôi đi với đời.Một người thắp đèn ko lố bịch vì lo lắng cho một thứ ngòai bản thân mình....

Cứ thế,Hòang tử bé gặp bao nhiêu lọai người.

Truyện châm biếm đủ điều.Từ một nhà thiên văn Thổ Nhĩ Kì ko dc đếm xỉa khi bận đồ xấu xí cho đến cách nhìn nhận một vấn đề gì đó dựa vào đâu.

Truyện chống đối người lớn và cả thế giới này.Có thấy buồn ko khi nghe cậu nói 'Hành tinh này sao mà kỳ cục thế.Nó khô đét nhọn hoắt đắng cay,nó đìu hiu chát ngấm'.

Và nhiều tríêt lý nhỏ nhắn về cuộc đời,về con người,về thế gian này dc gởi gắm khắp từng trang sách,từng mẩu chuyện nhỏ mà e rằng ngay cả người lớn cũng khó có thể nhận ra hết dc.

'Chẳng bao giờ người ta hài lòng với nơi chốn mình đương ở.' 'Chỉ có lũ trẻ là biết cái điều chúng đang tìm kiếm.Chúng tiêu phí thì giờ vào một con búp bê giẻ rách và con búp bê trở thành hệ trọng và nếu người ta cướp giựt đi,thì chúng khóc lóc.'

'Chính cái thời giờ chú đã tiêu hao mất đi với đóa hồng của chú, chính nó đã làm đóa hồng của chú trở nên xiết bao hệ trọng đối với chú'


'Cái gì làm nên vẻ đẹp của chúng,cái đó vô hình'

Truyện lạ lùng,thơ mộng và u uẩn.Sầu lắm,ngay cả khi bản dịch của Bùi tiên sinh đã khiến cho tác phẩm sinh động và hóm hỉnh hơn biết dường nào.Nhưng,nó vẫn mang cái sầu sâu thẳm.Cái sầu trong lòng người.

Thứ Năm, 26 tháng 11, 2009

Astro boy

Vừa xem Astro Boy về.

Chưa xem nguyên tác của bác Tezuka nhưng thấy phim khá,lồng một vài triết lý nhỏ nhỏ vào làm cho cả người lớn và con nít đều thích...Nhân vật sống động,có hồn.Nội dung có phần hơi rời rạc có vẻ vì chắp nối từ manga của bác Tezuka.Bắn nhau cũng khá.

Phim thích hợp để xem trong gia đình

Thứ Tư, 25 tháng 11, 2009

Rosemary's Baby


Xem Rosemary's Baby.Phim kinh thật,ko phải về mặt máu me hay ma cỏ gì cả,mà là do cái không khí và feeling mà Polanski mang lại.

Phim dài và hơi lê thê đối với nhiều người.Cái góc nhìn trông có vẻ dửng dưng và thững thờ mà Polanski mang lại tạo ra một nỗi sợ thường trực nơi người xem.Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp ? Mọi thứ có nghĩa gì ? Mọi chuyện dường như ko dc giải quyết cho đến khi cái kết đột ngột đập đến và làm chúng ta ngạc nhiên đến vô cùng.

Phim có thể dc tạm định nghĩa là một phim 'kinh dị tâm linh',hay 'tâm lý' nhỉ ? Những tiếng động phát ra từ bức tường,những mối băn khoăn và ngờ vực,những cái chết thình lình.Cái mạch phim dài và chậm chạp dường như tô điểm cho những khung cảnh đáng sợ đó ám ảnh vào đầu bạn sâu hơn và nghẹt hơn.Lạ lùng và dị thường,Rosemary's Baby quả là chỉ có Polanski mới làm ra dc.

Cảnh Rape của Satan quả là ấn tượng.Cảnh cô nàng trở nên điên dại cũng quả là ấn tượng.Sự dằng xé trong tâm cảm cô nàng làm ta cũng phải tự hỏi : Cái quái gì đang xảy ra ? Phù thủy có thật ko hay chỉ là sự tưởng tượng trong trí óc cô nàng ? Cách mà Polanski xây dựng tình huống và mạch phim thật quái lạ.Cứ như ta đang đi trong một hành lang dài tối tăm ,tối mãi,kinh sợ mãi mà chưa đến chổ rẽ.Ta đang run rẩy đấy,nhưng có cái gì ẩn nấp đâu đó trong bóng tối ko ? Ta cứ tự hỏi và tự trả lời trong khi mồ hôi rơi rụng.Đầu bạn cứ căng lên để suy nghĩ trong suốt bộ phim.Đó là cách mà Polanski dùng để tạo nên cái theme cho tòan bộ phim.

Và cái kết,cô nàng đung đưa cái nôi đen đúa chứa đứa con Satan,ta thấy u ám và đen tối dc đẩy cao đến tận cùng.Và tiếng hát cất lên,dai dẳng và dằng vặt.

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

No-man

Hôm nay nghe thử vài track của No-man,một project khác của Steven Wilson,cộng tác cùng Tim Bowness.Phải nói là thứ âm nhạc dáng dấp Art-Rock,Prog-Rock pha lẫn Psychedelic Rock này nghe khá mệt và đòi hỏi người nghe một sự kiên nhẫn.Giọng hát của Tim không bộc lộ quá nhiều cảm xúc,nghe trầm và mệt mỏi nhưng khá hấp dẫn và phù hợp với chất nhạc của No-man.Steven thì vẫn thế.

Nhiều bài nghe u ám và chán chường ko chịu nổi.Tiếng Bass phá phách và guitar cô độc đồng hành với nhau,cùng với tiếng drum dường như ko có gì đặc biệt tạo nên một bầu không khí cô quạnh xung quanh bạn.

Tuy nhiên,vất vưởng đâu đó trong đống Albums,EPs của No-man vẫn có những khúc ca tươi vui và hiền hậu,nhưng đó chỉ là một dạng thức khác của những nỗi niềm day dứt khó có thể rũ bõ.

Tôi thích Wherever There Is Light,bởi vì nó quá đẹp.



Tôi yêu Pigeon Drummer bởi vì tính điên dại và u ám trong đó.



Tôi thích Pretty Genius bởi vì cái không khí chán chường đến chảy nước mắt.Một chút âm hưởng Jazz (theo tôi) cũng khá thú vị.Tiếng bass lạ lẫm hoà quyện với dòng chảy của nước mắt bạn.



Tôi mến Back When You Were Beautiful vì cái lyrics và nền nhạc nhẹ như bâng.



No-man.Art-Rock là thế sao.Những thời gian ít ỏi dành cho No-man rất đáng giá.Nghe No-man và lắng nghe thời gian trôi.Trong một đêm dài.

Thứ Năm, 19 tháng 11, 2009

Inside the City of Glass

Lảm nhảm và chán ngán.Viết thử một kịch bản video clip xem nào.

Inside the City of Glass


00:00 – 00:05 : tiếng guitar vang lên lạnh lùng

Một chiếc đồng hồ với hay cây kim va chạm,đâm xéo nhau và quay với một tốc độ chóng mặt.

00:06-00:18 : tiếng nhạc vẫn lập đi lập lại những câu cú của số phận

Một người (ko rõ giới tính-khuôn mặt bị mờ đi-dơ bẩn,nhớp nhúa) ngồi bệt trên đất (nền dơ bẩn) gật gù theo tiếng guitar,cú gật cũng nhanh và chóng mặt như hai cây kim đồng hồ.

00:19-00:26 : vẫn lập đi lập lại.

Tòan cảnh,người đó đứng dậy,đi ra một cánh cửa (bên cạnh là cửa sổ) và nắm tay vào lan can (lan can dơ bẩn).Ruồi đậu trên cánh cửa sổ.Nó nhấp nháy cánh,chực bay đi.

00:27-00:35 : có một tiếng guitar the thé làm nền ở phía sau nhạc.

Cảnh người đó (mặt vẫn mờ) cào cấu lấy bức tường bên trong cánh cửa (hiện hình cửa sổ phản chiếu thực tại).Máu chảy ra từ bức tường.

00:36-01:10 : tone nhạc thay đổi.Phiêu du hơn.

Người đó bị kéo đi khỏi bức tường vấy máu.Trong khi những tiếng bass và guitar cứ phiêu du trên nền nhạc.

Ta thấy khung cảnh thay đổi,người đó thấy chính mình trong gương (đặt dựa vào góc – căn phòng khác).Nhìn vào gương nhưng ko thấy ai.Chỉ thấy những hình ảnh mờ đục của quá khứ (học hành,hôn hít người yêu,cãi vã,giết người,trốn tránh,…..Hình ảnh chạy trốn dc nêu bật lên – quay bước chân vội vã,khuôn mặt hốt hỏang.)

01:11-01:19 : nhạc nổi dậy.

Người đó cào cấu khuôn mặt của mình,ngơ ngát nhìn rồi bỏ chạy.

01:20-01:36 : tiếng guitar vòng quay số phận.

Người đó chạy khỏi căn phòng,mở cửa và rơi vào khỏang không đen mịt.La hét (ko lên tiếng) tay chân múa mây quay cuồng.

01:37-01:46 :

Đen mịt.Màn hình mờ đục và nhễu.Những giọt máu chảy ngược từ khỏang không lên cánh cửa.

01:47-02:02 : nhạc đập thình thình như nã súng vào ngực.

Quay lại căn phòng ban đầu,với chiếc đồng hồ.Người đó ngồi khịu tay lên gốc,mặt cúi gầm.Máu và nc mắt chảy từ trong mi mắt,rơi từng giọt theo từng tiếng guitar nện xúông.

02:03-02:20 : nhạc du dương.

Từng tiếng guitar thánh thót rồi nện xuống là từng giọt máu rơi.

02:21-hết:

Nhạc chỉ có một giai điệu chung.

Đầu tiên,nghe tiếng kính rơi (trên nền guitar nện xuống).Máu rơi nhanh hơn (trên nhịp của guitar)

Sau đó vài giây,ta quay lại người đó.Đã đứng dậy.Mặt vẫn mờ.Thân xác chuyển động điên dại và liên tục,nhanh và vật vã.Người đó nhảy xuống lan can.Khi nhảy,chuyển động máy quay chậm để lia vào mặt của nhân vật,ta thấy khuôn mặt dần dần hiện rõ khi gần xuống đất.

Nhạc fade out là lúc người đó chạm đất.Máu chảy.

Những giây cuối cùng ta lại quay cảnh chiếc đồng hồ chạy tréo nhau với tốc độ khủng khiếp như cảnh đầu.Hết.

Không khí clip đen tối,mờ mịt sao cho làm người xem chóng mặt trc từng chuyển động.Effect blur và làm nhễu khung hình nhiều.Tone màu đen đỏ chủ đạo.Khung hình trắng xóa ở những cảnh ngòai trời.

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

18/11/2009

Hôm nay tụi trong lớp làm 20/11.Trò và cô đều vui.

Mấy hôm nay ngồi nghe Night Is The New Day,thấy nó vẫn thiếu thiếu một cái gì đó.Cảm xúc.Hay là sự gắn kết giữa từng track.Album mới nhiều bài nghe nhạt tọet.Ko có điểm nhấn.Ko có cảm xúc.Ko có dc sự ấn tượng.

Lyrics ngẫm đi ngẫm lại vẫn dở.Dài dòng và vô nghĩa.Nó ko làm ta rùng mình theo từng chữ nữa.Jonas ơi.Đừng cạn ý tưởng chứ.Katatonia còn một con đường dài phía trc.

Night Is The New Day là một buớc lùi của Katatonia.

Thứ Ba, 10 tháng 11, 2009

The Dark Side of the World


Anathema vốn dĩ đã là một band Doom Metal điển hình,nhưng họ dần dần đã :

"As I drift away ... far away from you ...."

như họ đã hát trong Regret,một khúc ca tự dằn vặt và đau thương.Con đường sau này của họ cũng lằng nhằng ko kém Katatonia.Cả hai đều tự đổi mới thứ âm nhạc của họ,khiến cho ta ko khỏi ngạc nhiên khi lắng nghe Album đầu tay và Album mới nhất của họ.

Anathema là một band nhạc Anh,đúng thế.Giọng ca lãng đãng đậm mùi xứ sở Ăng lê có thể làm mủi lòng bất cứ linh hồn nào.Từ những tiếng thầm thì trong Lost Control cho đến tiếng thét đầy áp lực trong Pulled Under At 2000 Metres A Second,nghe não cả lòng.

Họ thay đổi.Họ thay đổi lắm cơ..Cái vỏ Doom Metal đã mất,thay thế vào đó là Atmospheric Rock.Nhưng thứ âm nhạc trìu mến mà nã từ từ những phát súng vào đầu vẫn hay lắm đấy chứ.Cái atmosphere đó ko điên như Katatonia hay u ám như My Dying Bride.Âm nhạc của Anathema cho ta nhớ lại Pink Floyd,cháy âm ỉ,văng vẳn đâu đây mà ko rõ là nằm ở chốn nào.Một thứ không khí rất riêng và đặc trưng cho họ.

So sánh với Katatonia hay My Dying Bride,Anathema là thứ âm nhạc dễ ngấm và dễ làm ta bật khóc nhất.Anathema chơi cho những tâm hồn mỏng manh và dễ bị đỗ vỡ.Từ những tiếng key thật sự đè nén cho đến tiếng guitar thăm thẳm đáy lòng.

Họ hay bộc lộ cảm xúc một cách chân thật và đơn giản,đôi chút điệu đà cho từng câu chữ.Họ hát về bản thân,về trắc trở cuộc đời,về tình yêu,về hòai niệm,về tuyệt vọng....

And the times when we were young
When life seemed so long
Day after day
You burned it all away

We are just a moment in time
A blink of an eye

It's been a long cold winter without you
I've been crying on the inside over you
Just slipped through my fingers as life turned away
It's been a long cold winter since that day

Đối với họ,cuộc đời chỉ là một làn gió thóang qua,cuốn theo bao số phận.


Katatonia là một band nhạc khác,cũng xuất phát từ Doom Metal rồi qua bao đưa đẩy,họ đến với một thứ âm nhạc khác hẳn,một thứ âm nhạc pha trộn và hỗn tạp mà ta có thể gọi chung chung là Depressive Rock.Họ extreme hơn Anathema một chút,underground hơn một chút,và điên hơn một chút.Đối với họ,cuộc đời là một mớ hỗn độn chắp vá chằng chịt với nhau ko rõ đường ra,một thứ mê cung sâu thẳm trong tâm hồn con người.

Nghe Anathema đôi lúc thấy đời buồn hơn tí.Nghe Katatonia thấy đời điên và đen tối hơn tí.

Katatonia vẫn có một cái Atmosphere rất riêng.Ko lãng đãng như Anatheme,nhưng nặng nề và dark hơn.Thứ âm nhạc của Katatonia cá tính hơn,mờ mịt u ám hơn và cũng riêng tư hơn.Mỗi bài hát là một góc tối tâm hồn của họ cũng như của người nghe,đòi hỏi ta phải khai phá kĩ càng và sâu hơn.Bởi thế,Katatonia khó đến với người nghe bằng Anathema.

Katatonia luôn có điểm mạnh là vocal của Jonas,ko bộc lộ nhiều cảm xúc,đôi lúc trơ lắm,nhưng lại ám ảnh và ngấm lâu.Tôi vẫn ko hiểu tại sao lại thế.Tôi thích cái giọng ca đó vô cùng.Depressed và dark một cách tột độ.

Âm nhạc của họ đôi lúc ồn ào một cách khó chịu,luôn dày đặt âm thanh từ bass cho đến treble,nó ko cho ta ngơi nghỉ.Như cuộc đời,ko đơn giản mà luôn chằng chịt những thứ âm thanh hỗn loạn.

Always closing down myself
Lower sights and never see
Worlds of noise and worlds of night

Họ khép mình với tâm tư.Nếu ta xem phỏng vấn với Jonas,ta thấy anh là một con người trầm,ít nói,luôn dấu mặt trong bóng tối.Bởi thế,những lời ca đôi lúc thật sự khủng khiếp.Sâu thẳm và ấn tuợng.

will the street lights reflect me well enough
am I transparent when I am clean
will the darkness around me be so strong
that there is no way I can be seen

I live all for this thing
that I heard someone sing
when you have noone
noone can hurt you

there's a hole in the wall,
torn up anew
one dead eye,
the colour of you

looked out the window twice,
just to be sure
that noone was standing
outside the door
but it's just as calm
as it was before
they're all gone now,
not there anymore

loneliness is a disease

Discouraged television sleep
Not awake until it's dark

Ca từ của họ thật mạnh mẽ,ko tô điểm như Anathema nhưng họ rất có chất trong từng lời ca câu chữ.Đơn giản như ngập tràng đau khổ,điên loạn và gần gũi với chúng ta hơn bao giờ hết.Ca từ họ cũng ít nhắc đến rạch,cắt hay tự tử như bao nhiêu band Doom hay Black sử dụng,họ dùng hình ảnh thực và động để diễn tả nó.Điều đó giúp họ ko trở nên sáo rỗng và giả tạo như vô vàn band nhạc khác.

Nghe xong Katatonia,bạn sẽ hỏi liệu bạn có dứt bỏ được nó ko.

Chủ Nhật, 8 tháng 11, 2009

Lảm nhảm 9:45 pm

Tối ngồi một mình và buồn bên cái PC vô tri vô giác.Nguyên một buổi sáng viết cái Samaria đâm cũng hơi ỏai,chiều đi chơi nắng nôi nhứt đầu.Giờ,nghe Worry About You của Ivy mà nhẹ cả người.



Giọng hát hay quá,mỗi lần nghe Ivy là tâm trí lại cuốn về những hòai niệm quá khứ.Nghe Ivy như đang lãng vãng giữa những đám mây.Tâm trí cuốn đi đâu mất.

There's a place i dream about
Where the Sun never goes out.

Kim Ki Duk's Samaria


Samaria là một bộ phim khó chịu,đầy bạo lực,dục tính.Phim chia làm 3 phần : “Vasumitra”, “Samaria” and “Sonata”,kể lại câu chuyện của 3 người :Yeo Jin, Jae Young và bố của Yeo Jin.

2 cô gái nữ sinh quyết định bán thân để đổi lấy tiền đi nc ngoài.Một cô đứng canh cớm,một cô phải thực hiện hành động đó.

Ngay từ những phút đầu,Jae Young đã kể cho cô bạn nghe về Vasumitra,một truyền thuyết :

"Người ta bảo,bất cứ ai quan hệ với cô ấy thì sau này sẽ trở thành một Phật tử rất sùng đạo" "Chuyện chăn gối thì liên quan gì đến Phật giáo ?" "Có thể điều đó đã gợi lên một chút tình mẫu tử.Đàn ông người nào cũng là trẻ con khi làm tình."

Cô bắt Yeo Jin phải gọi cô bằng Vasumitra,chương đầu của bộ phim.Jea Young bị ám ảnh vào tình dục,về quyền năng của cô gái Vasumitra trong truyền thuyết.Việc ám ảnh đó dẫn theo một số hệ quả khó lường,cũng như dẫn đến bi kịch của phim.

Tình bạn giữa hai người rất gắn bó.Hai người tắm chung với nhau,như gột rữa tội lỗi và tẩu uế linh hồn non nớt.Tiền càng ngày càng nhiều,nhưng sự dằn vặt trong tâm của hai người ngày càng lớn.Một sự gắn kết thiêng liêng,mà đỉnh điểm là nụ hôn của hai người trong phòng tắm.Đó là tình bạn.

Rồi cũng đến ngày Cảnh sát phát hiện,Jae Young nhảy lầu,với một nụ cười,đau đáu và khó hiểu.Yeo Jin cõng cô đến bệnh viện,nơi cô yêu cầu gặp lại người mà cô thấy yêu trong những người đàn ông làm tình với cô.Yeo Jin đến gặp ông ấy,khi mà cô phải đánh đổi cái trinh của mình để người đàn ông vô ơn xấu xa đó đến gặp Jea Young,nhưng đã quá muộn.Ở đây,ta thấy sự khốn nạn của cuộc đời.

Đến nơi,Jae Young đã chết.Với một nụ cười trên mặt.Nụ cười như bán bổ cả thế giới,cười nhạo lấy sự xấu xa và bỉ ổi của cuộc đời này.

"Jea Young.Đừng cười nữa.Có cái gì mà bạn cười hoài vậy ?"


Đến chương tiếp theo,"Samaria".Yeo Jin quyết định ăn nằm và trả tiền lại với những người đàn ông đã từng chăn gối với Jea Young.Điên loạn.Đó là cách Yeo Jin trút bỏ dc sự gắn kết giữa Jea Young,cũng như trút bỏ dc cái nỗi ám ảnh suốt đời trong tâm cô.

Ở đây,ta thấy dc sự suy đồi đạo đức của xã hội.Những người đàn ông giàu có,gia đình đầy đủ, ăn nằm với trẻ dưới vị thành niên mà ko thấy xấu hổ,họ làm thế để lấp đầy cái khoản trống bên trong con người họ.Những linh hồn trống rỗng.Đó là cách mà KKD đã dùng để lên án cái xã hội của Hàn Quốc.Nó chỉ đào tạo nên những thứ giả dối.Đó là lí do mà Yeo Jin cười khẩy khi chăn gối với một người đàn ông.

Chuyện gì đến cũng sẽ đến.Cha của Yeo Jin,với sự ám ảnh sẽ mất con gái.Ông đang khám nghiệm hiện trường một cô gái chết,máu đỏ loan lổ,nhìn qua bên kia đường,ông thấy con gái mình trong phòng với một người đàn ông.Ông nhìn lại cái xác cô gái đẫm máu.Hai tấm cửa kính ngăn cách hai thế hệ.Hai tấm cửa kính ngăn cách cái thực tế và cái sự ám ảnh bên trong tâm người bố.Vả lại,người bố nào mà chả thương con.Tình cha con xuất hiện bên trong phim.Và nó là động lực khiến ông bố hành động sau này.

Ông lái xe chặn đường người đàn ông khi nãy còn đang ôm ấp con gái mình.Đánh mắng và tát lấy hắn.Mọi chuyện càng ngày càng tồi tệ,và dc KKD đẩy tình tiết lên đến cùng.

Ông bố quyết định ngăn cản bất cứ người đàn ông nào muốn quan hệ với con ông.Ta thấy sự đáng sợ trong tâm hồn mỗi con người,cũng như sự điên dại khi mà một người bố thấy mất con.Yeo Jin và bố cũng rất gắn kết với nhau.Một sự gắn kết thiêng liêng.Tình cha-con.

Rồi ông vào nhà một người đàn ông khác,trc bữa cơm gia đình.

"Thứ đàn ông thô bỉ.Mày ngủ với một đứa con gái còn nhỏ tuổi hơn cả con mày.Đến chó nó cũng còn ko làm thế. Những tên khốn như mày làm thế giới này điên đảo."

Như ta thấy,thoại trong phim rất ít,nhưng câu nào thì chắc câu đó.Chỉ riêng một vài câu thoại trên đã cho ta thấy sự suy đồi đạo đức nghiêm trọng trong xã hội,cũng như sự điên dại của người bố và tình cha-con sâu nặng.

Người đàn ông đó ko chịu dc.Ông ta nhảy lầu tự vẫn.

Mọi chuyện ngày càng nặng nề.Đỉnh điểm là khi ông giết chết một người đàn ông khác trong WC công cộng.Một người cảnh sát mà ra tay giết người.Tay ông nhúng đầy máu tươi.

Sau đó,ông tắm để gột rửa tội lỗi và tẩy uế linh hồn của một người bố.

Chương ba "Sonata",nhẹ nhàng,du dương.Ông dẫn con về quê chơi,xa lánh khung cảnh thành phố.Ông muốn dạy con lái xe trc khi đưa tay vào tròng.Ở đây,ta thấy có 2 cái kết,một cái khi mà ông giết và chôn Jeo Yin,có thể người cha muốn gột rữa mãi mãi tội lỗi của cô con gái,ông muốn giết cô và xóa bỏ cô mãi mãi ra khỏi cuộc đời này.

Kết thúc thứ hai,Jeo Yin lái xe đuổi theo người cha (đã bị bắt).Nhưng cô bị kẹt,kẹt mãi mãi trên vũng lầy của cuộc đời này mà ko có bố.Đó là một cách gián tiếp và mang tính biểu tượng rằng :cô phải đối đầu với cuộc đời đau thương một mình mà ko có bố,cũng như rằng chính tay bố cô giết và chôn cô vậy.

Hai kết thúc đều gắn bó với nhau.

Cảnh cuối là một cảnh buồn và trầm.Nó gợi cho ta nhiều suy nghĩ về đường đời đầy chông gai (những vũng lầy),con đường và sự truy đuổi dường như là một ẩn dụ cho việc tìm kiếm lấy hạnh phúc và thành công trên đường đời.Một kết thúc hụt hẫng.Đó là cách mà KKD sử dụng để chúng ta suy nghĩ.

Gồm 3 chương,Samaria là một bộ phim khó nhằn với phần lớn người xem.Bộ phim khám phá thế giới nội tâm của từng con người,khám phá lấy bản chất tội lỗi,sự vô đạo đức,sự ám ảnh tội ác và nhục vọng và sự trống rỗng giữa thời hiện đại cũng như tình bạn-tình cha con sâu đậm.Bộ phim cũng thể hiện cách nhìn của giới trẻ trc cuộc đời hiện nay.Sự tiến thoái lưỡng nan trong tâm hồn mỗi con người cũng là một động lực thúc đẩy tội ác.

Kim Ki Duk,với con mắt nhìn đời tinh nhuệ,ông đã tạo ra một bộ phim tuyệt vời,đầy rẫy biểu tượng ẩn dấu trc những hành động bạo lực và trông có vẻ vô nghĩa.Phim tạo ấn tượng khó quên cho người xem,nặng nề và gai góc.

Black , Skid and Alice ......

Nghe Black Sabbath,đã biết là một band nhạc thuộc dạng ông tổ của Metal và có lẽ là người gầy dựng Doom Metal vào thế giới âm nhạc.

Nghe tiếng mưa rơi sấm chớp rồi tiếng chuông đều đặn đầu track Black Sabbath trong album cùng tên mà tê cả người,cho đến khi tiếng guitar nhịp nhàng nhả từng tiếng hay giọng ca rùng mình ai óan của Ozzy vang lên.Tiếng hát cũng nhả từng câu một mang nặng một bầu không khí khô khốc.Yếu tố Doom vất vưởng đâu đây.

Tiếng riff của Black Sabbath nghe tê và phê hơn trong Album Paranoid.Cái không khí u ám đè nặng hơn trong Album này,với những Iron Man,Paranoid,War Pigs hay Electric Funeral....

Phải nói Black Sabbath mang lại một cảm giác rất lạ.Heavy Metal thì rõ ràng có đấy,nhưng những tiếng riff ma quái,nhanh gọn và chắc nịch hay vocal sắc lịm khiến ta nghe Black Sabbath và cảm thấy một cái gì đó rất lạ trong đầu.Một cảm giác ma quái thê lương và chết chóc đè nặng trong người.

Nghe Black Sabbath chỉ mới mấy track (trong 2 Albums đầu) vì đang chán nản và cần một thứ gì đó mới.

Oh no, no, please God help me!

Rồi tìm đến Skid Row.Chưa nghe nhiều nên cũng chỉ thích mỗi vài bài trong cái Album đầu tiên của tụi này.Đầu tiên là 18 & Life.Thích lắm,từ tiếng guitar cho đến tiếng bass và trống.Thích nhất là vocal của Bach.Nghe bất cần nhưng cũng đầy tình cảm.Dữ dội trong Big Guns với đọan solo ngắn ngủi.

18 & Life you got it

18 & Life you know


Sao cùng là Alice In Chains.Dữ dội và nhớp nhúa có thừa.Dằn vặt và đau đớn cũng tràn đầy.Heavy Metal trộn lẫn chất Grunge khiến Alice In Chains vừa nặng nề vừa đè nén.Tiếng bass và trống đầy uy lực.Tiếng guitar ngắn ngủi,thô ráp nhưng vừa đủ để bạn đắm chìm vào bài hát.Vocal nhừa nhựa,dằn vặt.

Down in the Hole and I don't know if i can be saved.

Tất cả chỉ là cảm nghĩ sơ sơ khi nghe sơ sơ.

Thứ Sáu, 6 tháng 11, 2009

Empyrium


Lâu lắm rồi chưa nghe Empyrium,vì cái thứ âm nhạc dark và đẹp đó chỉ có thể đến với chúng ta khi tâm hồn đang thổn thức.

Hồi mới nghe Empyrium,tôi chết liệm từ những giai điệu đầu tiên của Moonromanticism trong A Wintersunset....Hồi đó tôi tôn sùng Album này,vì tại sao có thể có một thứ âm nhạc đẹp đẽ đến thế.Tiếng guitar và tiếng hát trong Under Dreamskies làm tôi day dứt mấy đêm liền,tiếng acoustic trong A Gentle Grieving Farewell Kiss như một kết thúc đẹp cho một khỏang lặng trong đời lắng nghe A Wintersunset....

Where at Night the Wood Grouse Plays là một Album tràn ngập Acoustic.Buồn lắm.Cái buồn man mát,nhẹ nhàng như thấm dần qua trái tim và da thịt.Ngồi giữa đêm bạt ngàn ánh sao,đắm chìm trong những tiếng acoustic đầy thổn thức và nhói đau của Where at Night the Wood Grouse Plays,bạn sẽ có một cảm giác không tưởng.

Đối với tôi,Empyrium là một band nhạc Dark Folk Metal với cái theme buồn bã của Doom Metal,một band nhạc tuyệt vời trong những ngày u ám của đời.



Thứ Hai, 2 tháng 11, 2009

Night Is The New Day


Night Is The New Day,ngay từ cái tên nghe đã ko hạp đối với một band Depressive Rock như Katatonia,cái tên nghe 'thị trường' quá.Ngay cả cái cover cũng vậy.Nó ko có cái vẻ đẹp một cách nghệ thuật và buồn u ám như những Album cũ.

Nhạc nhẽo trong Album này nó nhẹ nhàng bay bổng hơn tí so với những Album trc.Âm thanh ko dày đặc về trống -một cách ồn ào -như Last Fair Deal Gone Down,tiếng drums,bass và guitar ko hòa quyện vào nhau đặc sệt và depressed như Viva Emptiness hay The Great Cold Distance,ko có cái atmosphere buồn bã đưa đám như Discouraged Ones,hay u ám đen tối như Tonigh's Decision.

Night Is The New Day có tầng lớp âm thanh ko nặng nề và dày đặc như cũ.Katatonia đã trình bày một Album phải nói là mainstream và dễ nghe hơn rất nhiều.Phiêu bạt trong Idle Blood (ca khúc mang âm hưởng Opeth-Damnation),bay bổng lãng mạn trong New Night,đắm chìm trong Nephiliem,tiếng key cũng vất vưởng đâu đây ,tất cả đều đẹp hơn.

Lyrics dài dòng hơn một tí.Vẫn hay lắm đấy,vẫn mang một cái theme 'Depressive Rock'đen tối .Khi đọc xong ta vẫn thấy đâu đó những hình ảnh khá ấn tượng.Nhưng,so với lyrics của những Album thì nó 'đẹp' quá,bóng bẩy quá,và ko điên bằng.

Giọng hát của Jonas vẫn còn đó,nay còn dc phụ họa thêm bởi một vocal khác cũng khá ấn tượng là Krister Linder với Departer theo tôi là một trong những track đẹp và ấn tượng nhất trong Album.Một kết thúc hòan hảo cho một Album chưa thật sự là hòan hảo của Katatonia.Departer thật sự làm tôi rung sợ.

Đó chỉ là những cảm nghĩ nhất thời khi nghe bâng quơ lấy bản leaked của Night Is The New Day.Với tôi,đây là một Album có thể nói là đáng để nghe trong năm.Tuy ko xuất sắc bằng những cái cũ,hay là có lẽ tại tôi kì vọng nhiều quá.

How cold is the Sun ?

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

So Fucking Depressed

Discoraged Ones là một Album hết sức là Depressed của Katatonia.Vocal của Jonas ko chê vào đâu dc.

Nghe nó vào một đêm không mưa,không trăng,không sao,tâm trạng trống rỗng một cách kì lạ.Cái cảm giác đó phải chăng chỉ có mỗi Katatonia là làm được.Không khóc lời nào.Lạc vào một cõi khác.Lạc vào giữa dòng xe cộ đèn pha tấp nập.Lạc vào những ngôi nhà trọc trời đèn sáng lờ mờ.Lạc vào giữa dòng người vô cảm và cười nói một cách giả tạo.

Đáng sợ nhất là sự cô độc giữa một biển người.

And this time i break
I will never make

Another day

Defiant to what's delivered

Chủ Nhật, 25 tháng 10, 2009

City of God



Thành phố của Chúa.Đó là biệt hiệu dành cho Cidade de Deus,một vùng thuộc thành phố Rio De Janeiro của Brazil,đất nc xa xôi tận Nam Mỹ,với những bờ biển bạt ngàn xin đẹp,những vũ điệu Samba cuồng nhiệt,những anh chàng danh thủ bóng đá nổi tiếng TG.

Nhưng,ẩn dấu sau lớp hào nhóang đó là những thứ thuộc tận cùng xã hội.Một TG hỗn độn giữa máy và thuốc súng,giữa bạo lực và những tiếng khóc.Nơi mà trẻ con cầm súng và bắn giết lẫn nhau,nơi mà cảnh sát ăn tiền của tội phạm,nơi mà khẩu súng là con đường duy nhất để đối mặt với đời.

Câu chuyện bắt đầu với "Tender Trio",bộ 3 chàng trai thuộc thế hệ đầu tiên của tội phạm.Bồng bột,nóng nảy,vô tổ chức.Chúng cướp bóc,in ấn vào những cái đầu non nớt của thế hệ trẻ tuổi.Rồi những chàng trai cũng phải trả giá.Nhưng,đã có những thế lực khác trỗi dậy.Lil Zé nằm trong số đó.Giết người từ thuở 13-14 với nụ cười trên môi,Lil Zé đã có một cái đầu nóng và bạo lực.Cùng với Benny,bạn hắn,Lil Zé đã dần trở thành những ông trùm của City of God.

Tàn phá,triệt hại lẫn nhau để tranh giành các khu.Cho đến khi chỉ còn hai thế lực : Lil Zé và Carrot.Mọi chuyện dường như êm ả nếu như không có chuyện Benny bị bắn chết,trong bữa tiệc chia tay giang hồ của anh.

Đã nhúng tay vào máu thì sẽ mãi mãi hôi tanh.Benny không thóat khỏi cái thế giới điên lọan đó mà ko phải trả giá.

Lil Zé điên lên vì mất đi người bạn thân nhất của mình..

Knockout Ned xuất hiện như một con người để trút nỗi giận.Lil Zé tàn sát gia đình anh.Máu nóng và lòng thù hận trỗi dậy,Ned gia nhập băng của Carrot và tuyên chiến với Lil Zé.Cuộc chiến đã làm mịt mù những con đường vắng vẻ.Cho đến khi một trong hai phải chết.

Câu chuyện dc kể từ Rocket,một cậu bé sinh ra và lớn lên giữa bối cảnh đó,và muốn trở thành một phóng viên,vạch trần mọi tội ác.

Bộ phim được kể nhuần nhuyễn và hấp dẫn,khiến bạn ko thể nào rời mắt khỏi màn hình dc.City of God là một bộ phim đầy rẫy bạo lực.Máu đổ khắp phim,những tiếng đạn,những tiếng kêu la không vắng bóng trong phim.Và bởi vì nó quá thật,cho nên đôi lúc sẽ làm bạn bịt chặc mồm lại.Tàn bạo nhưng sống động và chân thật,bạn sẽ thấy thế giới tội phạm của Brazil như thế nào.Nơi mà những đứa trẻ giết nhau mà số người chúng giết còn nhiều hơn những chữ cái mà chúng học dc.Nơi mà cái bạo tàn đã làm lụi đi bao số phận và tương lai.Súng,tất cả đều cầm lấy khẩu súng vô cảm mà nã đạn vào nhau.

Tàn nhẫn.Phim thuật lại một cách trần trụi mọi hòan cảnh,số phận.Nếu muốn tồn tại thì bạn phải giết.Khi con người bị dồn vào đường cùng,súng và đạn là bạn đồng hành của bạn.Phải giết.Công lý dường như ko tồn tại ở City of God.Cảnh sát bị mua chuộc.Chúng gián tiếp nhúng tay vào công việc giết chóc.Người dân im lặng.Họ không thể nói.

Cuối cùng,mọi thứ dường như chấm dứt.Ned chết.Carrot bị bắt.Lil Zé bị những thế hệ trẻ dại sau này giết chết.

Mọi thứ ko thể chấm dứt ở City of God.Tre già măng mọc.Thế hệ tội phạm trẻ hơn sẽ tiếp diễn những gì mà đàn anh đã làm,với một cường độ mạnh,tàn bạo hơn.Những đứa trẻ nhỏ nhắn,cười đùa,hút thuốc,bàn chuỵên giết hết những người chúng ghét với tiếng cười còn ngây thơ có làm rúng động lòng người.

Bộ phim nhuốm màu tội ác.Dc vẽ lên dưới những sắc màu mạnh và ấn tượng,như những số phận trong đó.Phim tạo cho bạn cảm giác như đang sống giữa những nhân vật trong phim.

Diễn xuất tốt.Từ Rocket hiền hòa,Lil Zé điên lọan cho đến Ned anh hùng.Ai cũng có một vẻ rất riêng biệt và sống động.Bạn sẽ gặp dc rất nhiều cá tính trong phim.

Phim sẽ chinh phục bạn từ những giây phút đầu tiên.Gây nhiều tiếng vang ở các liên hoan phi quốc tế,rúng động cả TG.Tuy hơi nặng nề và bạo lực nhưng cũng đầy rẫy tình người,City of God sẽ in đậm trong lòng bạn như một trong những bộ phim hay và chân thật nhất về tội phạm.

"Phim của năm" của tạp chí Empire, được đề cử 4 giải Oscar dành cho Quay phim, Đạo diễn, Chuyển thể kịch bản và Dàn dựng, thắng 48 giải thưởng khác trên toàn thế giới, xếp thứ 18 trong số những phim xuất sắc nhất mọi thời đại của IMDb.

Kim Ki Duk's Time


Time là một bộ phim lạ của Kim Ki Duk.Nó quá nhiều thọai.Phải chăng ông đã thay đổi quan điểm của mình về cách bộc lộ nội tâm con người.

Phim xoay quanh hai nhân vật.Seh-hee và Ji-woo.Seh-hee,một cô gái lạ lùng,yêu Ji-woo đến nỗi phát dại phát điên khi ai đó nhìn anh.Cô có một ám ảnh rằng anh đã chán khuôn mặt của cô và rồi sẽ ruồng bỏ cô.Thế là hành trình đến với một gương mặt mới bắt đầu.Giải phẫu thẩm mỹ.Gã bác sĩ đã khuyên cô hết mực,nhưng cô vẫn tìm đến một gương mặt dao kéo.Một thứ giả tạo.

Cô có một gương mặt mới.Trong khi Ji-woo cô độc vì người yêu bỗng dưng mất tích khỏi cõi đời.Rồi anh gặp See-hee,cô gái phục vụ nơi quán cafe anh hay ghé.Hai người dường như có cảm tình với nhau.Ji-woo dẫn cô đến những mơi kỷ niệm của anh và Seh-hee,khu công viên đầy tượng tính dục,chụp hình nơi nấc thang dẫn lên thiên đường.

Liệu Seh-hee có phải là See-hee ? Ta biết rằng đó là một.Seh-hee biến đổi gương mặt chỉ để Ji-woo yêu cô hơn.Nhưng liệu đó có phải là một quyết định đúng đắng ? Mọi chuyện dường như không êm đềm như cô nghĩ.Tất cả đều càng ngày càng tệ hơn khi Ji-woo quyết định giải phẫu để tạo ra một gương mặt khác khi biết dc mọi chuyện.

Như tôi đã nói,phim quá nhiều thọai so với KKD.Ông gầy dựng nên những nhân vật lạ lùng và có tính cách mạnh mẽ.Phim là một chuỗi những câu hỏi:Tại sao ? Tại sao ? Tại sao ? Có phải hai nhân vật đang đi tìm lại chính bản thân mình trong một xã hội đầy rẫy những thứ dối trá.

KKD đã và đang bộc lộ những trắc trở về xã hội.Con người hiện đang đắp đầy những tham vọng,tình dục,ghen tuông lên gương mặt của bản thân,tô điểm lên nó những thứ fake rõ rệt nhằm thỏa mãn nhu cầu ,để rồi đánh mất bản ngã của mình.

Nếu bạn coi phim qua loa,bạn chỉ rút ra một điều 'Giải phẩu thẫm mỹ' là tồi tệ.Nhưng,hãy xem kĩ lại.Cả bộ phim là một chuỗi những hành trình vô vọng đi tìm lại bản ngã con người.Có thấy đau đớn không khi Seh-hee gặp lại Ji-woo trong tiệm cafe,đeo một tấm hình của cô trc khi giải phẫu.Fake.Gương mặt thật của cô đâu đã còn đó ? Dục vọng,ghen tuông đã trát lên đó một gương mặt mới làm thỏa mãn chính bản thân cô.Nhưng,có phải điều đó đã thay đổi cô ? Cô vẫn thế,vẫn đầy điên lọan.Cảnh Ji-woo đánh cô và hỏi rõ 'Có phải đó là con người thật của cô ?' đã nói lên điều đó.Seh-hee đã thay đổi gương mặt,và cố thay đổi con người mình.Gương mặt mới,đẹp đẽ hơn,nhỏ nhắn hơn có biến đổi dc bản chất của con người ko ? Câu trả lời là không.

Tuyệt vọng.Nhìn cảnh cuối,dòng người tấp nập.Xã hội đã làm gì chúng ta.Nếu tinh ý,ta sẽ thấy đọan ending chỉ là một phân cảnh lập lại của đọan đầu.Điều đó có nghĩa gì ? Có phải cuộc tìm kiếm bản ngã sẽ không bao giờ kết thúc ?Có phải Seh-hee đụng phải chính bản thân của mình đó sao.Mọi thứ dường như lặp lại.Đến vô tận.

Nửa sau của phim như là một chiếc gương phản chiếu nửa đầu phim.Nơi đó,Ji-woo và Seh-hee đang nhìn nhau.Nếu như đầu phim Seh-hee giận dữ khi thấy Ji-woo nhìn gái,thì ở sau Seh-hee lại đau đớn tuyệt vọng nhìn mặt từng chàng trai để tìm ra Ji-woo.Nếu như đầu phim,Ji-woo buồn bã khi Seh-hee mất tích (đi giải phẫu) thì ở sau Seh-hee nhức nhối khi Ji-woo mất tích (đi giải phẫu nốt).Đó dường như chỉ là một biểu hiện nho nhỏ và hơi gượng ép của luật nhân quả.

Hay cả bộ phim chỉ là một giấc mơ ? Thời gian có nghĩa lý gì.Con người càng ngày càng giả tạo và máy móc,họ đi đi lại lại,uống ở cùng một quán cafe,đi đến cùng một nơi,nói chuyện vớ một người.Con người càng như một bóng ma.Bản ngã,là điều không thể tìm dc.Họ tồn tại như một dạng vật chất vô hình.Cuối phim,Seh-hee muốn giải phẫu lần nữa để đánh mất chính bản thân mình,trở thành thứ vô hình trc mắt mọi người.

Bộ phim vẫn khó hiểu như mọi phim của KKD.Đầy tính biểu tượng và đòi hỏi người xem phải suy nghĩ thấu đáo tìm câu trả lời cho riêng mình.

Thứ Năm, 22 tháng 10, 2009

Lảm nhảm

Nghe lại A7X (Avenged Sevenfold),nhớ lại những ngày cuối năm Lớp 9 chuẩn bị thi vào Lớp 10.Những ngày đó mưa dầm dề.Nghe A7x cho biết,thấy nó bốc,guitar khủng thì cứ đú thôi.Lúc đó chả hiểu gì mấy.Cũng tại mấy bài Hits lúc đó nổi quá,từ Afterlife cho đến Dear God.Kết quả là đúc đầu vô nghe từ Album mới nhất về Album đầu tay thì thấy tụi nó gào dữ quá,nên thôi.Ha Ha.

Mới đây mà cũng 2 năm ròng.Không ngờ hồi đó nghe theo phong trào mà nó vẫn còn ngấm vô đầu mình dữ vậy.Có thể nói A7X,Kanye West và cái Album The Odd Couple của Gnarls Barkley là những thứ âm nhạc gắn vào đầu mình nhất những ngày tháng cuối cấp.

Nghe lại,những hình ảnh và kỉ niệm tràn về,vui có buồn có.Nhớ những ngày mưa dầm dề đó,học thì ít mà chơi thì nhiều,hên là vẫn vào dc cái trường mong đợi.Nhớ những đứa bạn tốt thì ít mà xấu thì nhiều.Nhớ những đứa trong cái trường 218 LTT.Nhớ thầy cô.Nhớ nhiều thứ.Không quên dc.

Lâu lâu vẫn ngẫm lại và thấy hơi buồn.Có còn giữ liên lạc được với ai nữa đâu.Lên đây mới thấy những đứa cấp 3 lớn hơn thì có lớn hơn so với cấp 2 thật đấy.Giỏi giang và có hiểu biết.Nhưng cái tôi cũng vì thế tăng lên.Cái tình cảm cá nhân với nhau lạt dần.Nó ko còn ngây thơ và hồn nhiên như hồi cấp 2,tuy nghịch và quậy nhưng vẫn còn ngu khờ dại.Giáo viên cũng khác.Không còn gắn bó với học trò nữa.Khỏang cách giữa thầy-trò ngày càng tăng.

Bây giờ lại trân trọng những Albums nhạc đó.Ít nghe lại,sợ bị lõang và dễ mất đi những kỉ niệm và hình ảnh thân thương đó.

Thứ Ba, 20 tháng 10, 2009

Một vài cảm nghĩ ngắn về một số phim hay đã được xem.

Tổng hợp từ những topic giới thiệu phim của tôi ở diễn đàn Gamevn

ALL ABOUT LILY CHOU CHOU


Có thể nói sao về phim này nhỉ ? Phải nói rằng khi dc một người bạn ngoài HN giới thiệu và gửi tặng DVD phim này cho mình.Mình rất hăng hái xem bộ phim.Rất ấn tượng và chân thật,đó là cảm giác sau khi dành trọn hơn 2 tiếng đồng hồ dán mắt vào màn hình TV.Tuy nhiên,sau khi xem xong,đầu óc mình vẫn chưa dc hoàn hồn lại sau những hình ảnh quá dỗi đau đớn,kinh khủng trong phim.

Bộ phim kể về bạo lực học đường ở Nhật Bản với những câu chuyện quá thực và kinh khủng.Những mặt tối tăm của học sinh NB đều dc khơi gợi một cách nặng nề trên một cảnh nền nhẹ nhàng thanh thoát,có thể nói đó là điểm kinh khủng nhất của bộ phim.Khung cảnh và góc quay của bộ phim khá đẹp và tinh tế : đó là cánh đồng nơi Yuichi đứng,đó là bầu trời xanh ngát với những cánh diều chao đảo,mọi thứ dường như quá đẹp đẽ cho một bô phim tăm tối như thế này.

Bộ phim nhẹ nhàng,cứ trôi dần dần như một đám mây trên bầu trời và cứ như thế cho đến những khúc đau đớn nhất và đến hết phim.Vẫn nhẹ nhàng chậm rãi.Không hành động.Không cao trào.Tất cả như một giọt nước đọng lại trên lá.Nhưng sau đó,ta phải suy nghĩ nhiều về nó.

Ánh sáng cũng là một điểm mạnh ở phim.Những ánh sáng lóe lên,lòe cả màn hình.Ánh sáng tràn ngập trong phim.Từ những ánh sáng xanh loe loét đến những khúc ánh sáng tràn ngập phim.Tất cả đều rất đẹp.

Mọi nhân vật trong phim rất người lớn và mỗi người có một cá tính riêng rõ nét.Xem phim,ta cảm thấy sợ những diễn biến tâm lý của những đứa trẻ mới 14-15 này.Diễn vxuất rất hay,có thể nói là tuyệt vời,không chê dc.

TRong phim có những khúc hết sức kinh khủng,như :
_Đoạn Yuichi bị đánh khúc đầu phim và bị bắt thủ dâm.
_Đoạn Hoshino làm nhục tên đại ca Inubushi.
_Đoạn Shiori đi khách.
_Đoạn cô bé chơi diều và tự tử.
_Đoạn Kuno bị hiếp và sau đó đến trường với cái đầu trọc.
_Đoạn phát hiện ra Hoshino là blue cat.Và đoạn Hoshino bị đâm.

Yuichi là NV chính của chúng ta.Ít nói,trầm lặng,ko nở lấy một nụ cười.Cậu ta bị một vấn đề tâm lí trần trọng.Tất cả các NV đều có một vấn đề tâm lí trong phim.Hay có thể nói là rất điên.Cậu làm quen với Hoshino,một học sinh giỏi nhất lớp,vào đầu năm học,và chính nhờ Hoshino mà cậu đến với Lily Chou Chou.Cả nhóm đến với hòn đảo Okinawa,nơi mà sau đó Hoshino bị hai lần xém chết,và Hoshino chứng kiến cái chết của một người khách khác trong chuyến đi.Sau đó,Hoshino thay đổi.Tôi thấy rùng mình khi thấy cá tính của Hoshino thay đổi.Điên dại,nguy hiển hơn rất nhiều.

Yuichi bị chính người bạn thân phản bội.Bị dùng làm công cụ cho hắn.Cậu dành thời gian cho Lily Chou Chou,với một thế giới ảo bên máy tính.

Đó chính là những lúc mà ta thấy Yuichi bộc bạch nhiều nhất.Khi mà cậu ít nói ở bên ngoài.Thì trong thế giới ảo của cậu,Yuichi là admin một trang web đam mê Lily CHou Chou.

Cảnh cậu bị đánh ở bãi xe vào đầu phim là một cảnh khá đau đớn.Vấn đề tâm lí của cậu bị bộc lộ sau những chuỗi tháng ngày quá Depressed như thế.Cậu thủ dâm.Cậu ko dừng lai ngay cả khi có người kêu cậu dừng lại.Hoshino bẻ đi chiếc CD Lily CHou CHou mà chính Hoshino cũng là fan.

Những ngày tháng càng trở nên ngột ngạt với Yuichi.Cậu trở nên thân quen với Shiori Tsuda,một nạn nhân của Hoshino.Để rồi sau đó,do quá đau khổ về thể xác lẫn tinh thần.Cô muốn dc bay trên những cánh diều.Và rồi cô tự tử.

Yuichi thích Kuno.Nhưng cậu ko nói dc.Và cuộc sống càng điên loạn với cậu hơn khi cậu chính là người dẫn và chứng kiến Kuno bị raped tập thể.

Kuno là một con người kiên cường.Chịu nhiều sự ghen ghét (phần nhiều do ghen tị tạo thành),nhưng cô vẫn bình thảng.Cho đến ngày mà cô bị Hoshino cưỡng bức.Để tránh lấy một kết quả như Shiori,cô cạo đầu để không phải làm gái.Có thể nói,Kuno là nhân vật kiêng cường và tỉnh táo nhất trong phim.Có thể là do âm nhạc Debussy đã ngấm vào tâm hồn cô.

Yuichi đã không chịu nổi với cái thế giới điên loạn nữa.Cậu đã có lần muốn tự tử.Blue cat (hiện thân của Hoshino trên mạng) lại khuyên nhủ cậu.Một mâu thuẫn nãy ra.Hoshino ngoài đời lại điên dại,độc ác,nhưng trong mạng,cậu lại rất khác.Blue cat (Hoshino) và Phillia (Yuichi) trở thành bạn thân trên diễn đàng ảo đó.Còn bên ngoài,mọi chuyện như ngược lại.

Chuyện gì sẽ đến cũng phải đến.Yuichi biết dc blue cat là Hoshino trong buổi hòa nhạc của Lily CHou CHou.Yuichi giết Hoshino.Và cậu đắm chìm trong ánh sáng ngập tràng của ngày mới.
Nhân vật trong phim rất điên,rất tâm thần.Từ một Yuichi ít nói,ngượng ngập.Đến một Hoshino điên loạn sau chuyến đi.Hay một Shiori phải đi làm đĩ cho những người đàn ông trung niên lạm dụng.Tất cả điều đến với giải thoát bằng âm nhạc của Lily Chou Chou.

Đây là một bộ phim đen tối và ám ảnh ngay từ trong tâm lí,hành động của nhân vật.

Tôi cứ đắng đo.Tại sao người lớn lại đóng quá ít vai trò trong phim.Phụ huynh đâu cả khi lớp trẻ trở nên đen tối như thế.

Hoshino là một nhân vật phức tạp về tâm lí.Ta có thể thấy rõ ràng.Lần đầu tiên chứng kiến Yuichi là một đứa trẻ hư đốn,nhưng về sau ta lại thấy cậu ta chỉ là nạn nhân thôi.Còn lần đầu tiên nhìn thấy Hoshino,là một nạn nhân,sau đó là một đứa trẻ hư đốn.

Hoshino dc chọn là người đọc diễn văn trc toàn trường,sau đó,cậu trở thành nạn nhân của những trò ghen ghét.Lúc này,ta thấy Hoshino như là một Yuichi khác.

Cuộc cướp tiền để đi Okinawa.Ta lại thấy một tầng tâm lí khác của Hoshino.Chính cậu là người đầu tiên quyết định giựt đống tiến từ bọn côn đồ.Điều đó cho ta thấy thấp thoáng của một Hoshino sau này.Nhưng chính chuyến đi Okinawa trở về,ta mới thấy rõ ràng tính cách thay đổi của Hoshino.
Ở Okinawa,việc cậu bị tai nạn chính là nguyên nhân gây cho cậu một khoảng cách với những người bạn khác,trong đó có Yuichi.Cậu bị trở nên tách biệt ra,gần như điên dại.Rồi sau đó,cậu chứng kiến cảnh người đàn ông chết.Gia đình tan vỡ cũng là một nguyên nhân gây ra cho cậu một tính cách madness như về sau.

Nói chung,tính cách điên dại của Hoshino là một tố chất trong nó rồi.Và chỉ cần có tác nhân khác là nó bùm nổ.

Tình bạn của Yuichi và Hoshino lúc đầu rất gắng bó,chặt chẽ,qua hình ảnh Lily Chou CHou làm biểu tượng kết nối.Nhưng,tình bạn ấy bị phá vỡ hoàn toàn khi Hoshino phá cái CD Lily của Yuichi.Hình ảnh Lily CHou CHou bị cắt đứt.Mối ràn buộc về tinh thần của hai người đã hết.Bởi vậy,ta mới có thể thấy hình ảnh Yuichi đâm Hoshino cuối phim.

All about Lily Chou Chou là một bộ phim tăm tối,chắc chắn thế.Trong phim rất ít có sự hi vọng.Những hình ảnh học sinh 14,15 tuổi với cuộc sống đầy rẫy áp lực,sống không đúng với hình ảnh tuổi thơ như ta thường nghĩ.All about Lily Chou Chou là một bộ phim ám ảnh,nó sẽ ghi sâu vào đầu bạn.Lời khuyên trước khi xem phim:hãy thật sự bình tĩnh và chuẩn bị tinh thần vì đây là một bộ phim khá tiêu cực về cuộc sống.Bạn có thể sẽ phải xem lại nhiều lần để cảm nhận dc trọn vẹn bộ phim.Nhưng,tin tôi đi,bạn sẽ không thấy phí thời gian cho bộ phim này đâu.

OLD BOY


Nếu bạn nhắc đến điện ảnh HQ,hẵn nhiều người sẽ nghĩ ngay đến những phim tình cảm dài kì sướt mưởt,vô bổ,rập một kiểu như nhau và ko có giá trị.
Giữa vô vàn những phim dạng như thế,Old Boy xuất hiện,dội một gáo nước lạnh lên nền điện ảnh HQ.Sáng tạo,mạnh mẽ,nặng nề,Old Boy đã giành được nhiều giải thưởng cao quý trên toàn TG,và là một phim yêu thích của Quentin Tarantino.

Oh Dea su,nhân vật chính của Old Boy,bị bắt cóc và nhốt trong một căn phòng khóa kín cửa suốt 15 năm trời.Đối mặt với sợ hãi,điên loạn,Dea Su dành toàn bộ thời gian để đào hầm bằng đũa,kết nối với bên ngoài qua TV,luyện tập sức khỏe để có thể trả thù kẻ đã hãm hại anh.Đôi khi,hơi gas dc đưa vào làm cho anh ngủ đi.Khi tỉnh dậy,đầu tóc dc cắt gọn gàng.Một hôm,khi hơi gas đưa vào,khi anh sắp thoát dc ra ngoài,anh bị thôi miên và tỉnh dậy.Anh đã ra khỏi căn phòng khóa kín đó.
Kế hoạch trả thù bắt đầu ...

Cốt truyện khá hấp dẫn và táo bạo,khiến bạn phải nhảy dựng và bịt chặt miệng lại,ngăn cho những tiết thét thoát ra ngoài.Bạo lực dc trải dàn khắp phim,với những cảnh quay một chọi vài chục hay hơn thế,đủ để thỏa mãn những fan đánh đấm.Góc quay khá đẹp,với sắc màu nâu đỏ,tăm tối.

Đoạn cuối chắn chắc sẽ làm bạn shock,nó đảo ngược mọi truyền thống và giá trị đạo lý của người Châu Á.Cốt truyện của bộ phim ko dành cho những người nặng nề đạo lý làm người,ko dành cho những người yếu tim.Những cảnh tượng trong phim và sẽ có thể ám ảnh bạn đến suốt đời.Hãy cẩn trọng khi xem Old Boy.

Nếu có thể tóm tắt vài chữ về bộ phim,tôi sẽ nói:loạn luân và trả thù.

Khuyến cáo :nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi,phụ nữ và người có tâm lý yếu.

DANCER IN THE DARK


Một giải Palme d'Or và Best Actress ở Cannes Film Festival đã cho thấy bộ phim thành công như thế nào.Dc đạo diễn bởi Lars von Trier,bộ phim với sự diễn xuất tuyệt vời của Bjork đã tạo ra hơn 2 tiếng đồng hồ tôi dán chặt con mắt vào bộ phim,tay run lẩy bẩy và ko thể nào ngồi yên.

Bộ phim lấy bối cảnh ở Washington năm 1964.Selma Jezkova từ cộng hòa Séc tới Mỹ cùng đứa con.Selma làm việc ở một nhà máy,khổ cực để kiếm tiền dành dụm.Cô dc mọi người yêu quí.SỐng ở một trailer dc thuê của hai vợ chồng nhà Houston.Cô có vẻ yêu đời,luôn tưởng tượng lấy một cảnh musical trong đầu,bởi vì trong đó,mọi thứ đều có vẻ khá hoàn hảo.
Mấy ai biết rằng,ánh sáng đang lụi dần trong mắt cô.Và cô không muốn cho con trai cô cũng mắc phải căn bệnh mà cô gặp phải.Gần như đã có đủ tiền chữa trị cho con trai.Mọi chuyện sẽ ko có gì nếu như Selma ko bị đuổi việc, Bill ăn cắp tiền và khiến cho Selma bắn chết Bill.

Mọi chuyện sau đó là một bi kịch.

Bô phim là một chuỗi những đoạn cắt giữa câu chuyện dữ dội và những đoạn Musical đầy rẫy vui tươi (về mặt dàng dựng).Bộ phim dc quay như thể đang làm phim tài liệu.Cắt vụn.Vá chằng chịt,kết nối với nhau thành một style khá ấn tượng cho phim.

Bộ phim là một tấn bi kịch,dc phụ họa với diễn xuất khá tuyệt vời của Bjork.Nặng nề từ cốt truyện đến cách thể hiện.Âm thanh hầu như rất ấn tượng.Cái kết là một trong những đoạn Ending mà tôi ko thể nào quên dc.Quá ấn tượng.Bộ phim gây ám ảnh cực độ.Day dứt đến từng thước phim.Bạn có thể sẽ khóc,sợ hãi bộ phim và sẽ thề ko bao giờ coi lại nữa.

Thú thật là tôi đã phải Pause lại một chút trc khi coi cái kết của phim.Bộ phim khá dark,ức chế,đau đớn và mệt đầu hơn bất cứ bộ phim KD hạng nặng nào khác.
Nhưng,hãy xem và chiêm nghiệm lấy Dancer In The Dark,và dẹp nó đi mãi mãi.Bạn sẽ ko muốn bỏ phí một bộ phim hay đâu.

DOLORES CLAIBORNE
(STEPHEN KING)


Selena và mẹ cô,Dolores Claiborne đã ko gặp nhau suốt 15 năm.Nhưng,khi nghe tin mẹ cô bị tình nghi giết người,cô phải quay về để đối diện với bà và với quá khứ đau thương mà cô đã muốn quên.

Câu chuyện ác độc và bi ai từ những phút đầu tiên.Khi chiếu cảnh Dolores giết người chủ mà bà chăm sóc,Vera Donovan.Mọi chuyện nhập nhằng và rối ren nhưng càng về sau mọi thứ càng rõ hơn.Những mối quan hệ phức tạp giữa Dolores và con gái cùng người cha khốn nạn và ông cảnh sát già càng được hé mở.Mọi thứ đều nặng nề và đen tối trong suốt bộ phim dài 132 phút này.Loạn luân,giết chóc,trả thù,dằng vặt,tự sát,.... đều xảy ra trong phim.

Phim khó xem và dark,mang một không khí thù hằn và khó thở suốt phim.Nhưng,phim đề cập đến nhiều vấn đề nhức nhối giữa xã hội.Kathy Bates đã thật sự rất thành công khi diễn tả dc tâm lý phức tạp của Dolores.Nếu vai diễn của bà trong Misery giành cho bà một giải Oscar,thì phim này bà diễn còn hay hơn thế.

Sometimes you have to be a high-riding bitch to survive. Sometimes being a bitch is all a woman has to hold onto.

Sometimes Delores, an accident can be an unhappy womans best friend.

Husbands die every day, Dolores. Why... one is probably dying right now while you're sitting here weeping. They die... and leave their wives their money. I should know, shouldn't I? Sometimes they're driving home from their mistress' aparment and their brakes suddenly fail.

Những đoạn đối thoại trong phim rất mạnh mẽ.Nó nói lên số phận của người phụ nữ trong cái xã hội dc gọi là 'tiến bộ' ngày nay.Cay độc và đau đớn.

APT PUPIL (STEPHEN KING)


Apt Pupil còn dark hơn Dolores.Nếu như cái ending của Dolores Claiborne rất sáng sủa và thơm tho thì toàn bộ câu chuyện của Apt Pupil đều dark cả.Cái kết còn làm cho nguyên bản của Stephen vốn đã mệt đầu nay còn nặng nề hơn rất nhiều.

Câu chuyện chỉ tập trung chính vào hai nhân vật:Todd ,một câu học sinh trung học say mê lịch sử và Kurk Dussander ,một gã Đức Quốc Xã trốn chạy khỏi bản thân và quá khứ.

Cả hai đều lợi dung nhau.Cuộc đấu trí gay cấn và ngẹt thở từng phút một.Nhưng mọi thứ liên quan đến Nazis và cuộc Holocaust đã ám ảnh trong đầu của cả Kurk và cậu học sinh Todd,sau cuộc đụng độ với Kurk nay đã trở nên evil hơn rất nhiều.

Cái ác hiện hữu khắp bộ phim.Xung đột giữa hai thế hệ càng ngày càng gia tăng.CHo đến khi cả hai người đều muốn loại trừ người kia.

Cuối cùng,Kurk cũng bị bắt và phải đền tội.Một cái ác đã bị loại bỏ.Nhưng,một sự tiềm tàng bản tính điên loạn và evil của Todd khiến mọi chuyện dường như chưa kết thúc.Cái ác vẫn thế.Vẫn tiếp diễn.Với cường độ càng mạnh hơn.Càng shock hơn.

Mọi nhân vật trong phim đều có diễn xuất ấn tượng.Tử ông già Nazis cho đến Todd trẻ,đầy sức sống.Ánh mắt của cả hai diễn viên đều đầy tâm trạng.

Một phim vẫn khó xem và không dễ dàng để thấu hiểu.Tâm lý nhân vật diễn biến nhanh và phức tạp nhưng rất ấn tượng.Nhiều trường đoạn bạn phải nhắm chặt mắt lại để cho nó trôi qua khỏi mắt và đầu bạn.Vì nó quá khủng khiếp.

Phim nói về sự ám ảnh với cái ác.Và bản thân bộ phim đã rất điên và ám ảnh rồi.

If you don't believe in the existence of evil, you've got a lot to learn.

Theo tôi,hai bộ phim đều nằm trong những phim hay nhất của Stephen King.Và nếu bạn thấy The Green Mile thấm đẫm sự buồn và đau thương thì bạn nên xem hai bộ phim để thấy tài năng của Stephen King trong việc tạo ra những câu chuyện đi sâu vào nội tâm con người thế nào.

Cả hai phim đều ko khuyến khích số đông xem phim chỉ để giải trí.Một phim có một cảnh loạn luân,còn một phim thì đầy rẫy bạo lực theo kiểu hành hạ tâm trí và đầu óc của bạn.

XUÂN HẠ THU ĐÔNG RỒI LẠI XUÂN


Bốn mùa thay đổi.Tuần hoàn như bao số phận con người.

Tuổi xuân qua đi mau chóng.Chú tiểu,nhân vật chính chúng ta chỉ là một đứa trẻ.Vui đùa,hái thảo dược.Mùa xuân đẹp đẽ và bao hi vọng.Cậu bé sống với nhà sư bên một ngôi chùa nhỏ giữa hồ,với nét mặt ngây thơ, chơi ác với những con vật nhỏ bé hiền lành.Cậu buộc đá vào người chúng.Vô tư hồn nhiên như bao đứa trẻ khác.Tiếng cười ngây thơ vang vọng.Nhà sư lớn tuổn mải mê tụng kinh nhưng không quên theo dõi cậu bé.Sự trừng phạt sẽ đến.Ông buộc đá vào người thằng nhỏ,bắt nó giải thoát cho những con vật.Nếu không,sức nặng của hòn đá sẽ ám vào trong tâm suốt đời.Cậu bé đau đớn tìm con vật.Con sống,con chết.Cậu lại vô tư khóc.Lần này,ko còn thơ ngây.Tiếng khóc đau đớn như hòn đá buộc vào trong tâm cậu.

Mùa xuân đẹp đẽ như khởi đầu bao đời người.Nhưng,cái ác đã dần hiện hữu.Vòng quay nhân quả bắt đầu.

Hạ tới.Cậu bé đã lớn.Trưởng thành và đầy niềm vui sống với đời.Rồi cô ta tới,trong một cơn bệnh ở tâm.Âm và dương phải kết hợp.Cậu đem lòng yêu cô.Hai người làm tình trong cảnh suối chảy,bầu trời trong vắt.Thanh bình.Hai người đã hòa hợp làm một.Dục đã xảy ra nơi cửa chùa.Với một chú tiểu.

“Ái dục đánh thức khát vọng chiếm hữu, và đồng thời nó cũng khởi vọng đưa tới việc ác”.

Cô phải đi khỏi chùa,sau khi bệnh tình đã khỏi.Cậu bé bứt rứt.Lòng không yên.Trộm bức tượng Phật,cậu rời khỏi chùa.Bước qua cánh cổng dẫn đến một thế giới khác bên ngoài.Tìm tới dục vọng của loài người.Cánh cổng là sự chia cắt giữa cái tĩnh tâm và cái dục vọng ấy.Cậu bé đã bước qua.Tìm đến chốn sự đời.Tìm đến người yêu của mình.

Mùa hạ nóng bỏng bởi tình yêu.Thời trai trẻ của đời người.

Thu tới.Cảnh vật đẹp sao.Lá vàng lá đỏ ối cả một góc trời.Cậu bé,nay đã ngoài 30,vừa giết vợ xong,về lại chùa.Hận thù đau khổ của đời đã tràn ngập con người cậu.

“Xin thầy hãy để cho con yên, con đang đau khổ lắm thầy biết không ? Tội ỗi của con là chỉ vì yêu. Con không muốn gì cả trên đời này, ngoài nàng. Nhưng nàng đã bỏ con đi theo người đàn ông khác, làm sao con chịu nỗi chứ !” “Vậy là con không biết gì về nam giới trong cõi ta bà này sao ? Đôi khi, ta phải biết từ bỏ một điều gì đó. Những gì con yêu thương ham muốn, kẻ khác cũng có lòng tương tự.”

Cậu muốn tự tử.3 Không.Cậu tự tử không thành.

“ dù con có chết thì tâm con vẫn đầy hận thù và đau khổ!”

Nhà sư bắt cậu khắc một bài kinh trên sàn.Trút hết nỗi đau và thù hận qua đó.Tưởng chừng mọi chuyện đã êm thấm.Nhưng,gieo gì gặt đấy.Cảnh sát đến.Cậu khắc cho xong bài kinh.Cậu đã trút hết thù hận,trút hết con người tội lỗi của cậu vào đó.Cậu bị bắt đi.Chiếc thuyền không đi dc.Nhà sư vẫy tay vĩnh biệt.Nó mới di chuyển.

Nhà sư tự thiêu ở giữa hồ.Không nghe,không thấy,không ngẫm sự đời nữa.Mùa thu kết thúc.

Đông tới.Cậu bé ra tù.Nay đã lớn trong đầu óc lẫn thể xác.Cậu đào một hố băng lấy nước.Cậu rèn luyện cơ thể.Cho đến khi một cô gái với đứa con mình tới.Bịt mặt.Ba không còn đó.Cô để lại đứa con cho chùa,nhưng khi chạy đi thì lại rơi vào hố băng mà cậu bé đã đào.Oan nghiệt.Có phải đó là do cậu.Nếu cậu ko đào nó thì mấy ai vấp ngã dc.

Cậu đau khổ,cậu đã gây quá nhiều nghiệp chướng.Như một hình thức cho nhân quả,cậu vác hòn đá và tượng phật,vượt bao gian khổ,leo lên đỉnh núi cao nhất.Nhiều khó khăn.Trả nghiệt không phải dễ dàng.Nhưng khi lên đến đỉnh.Một cảnh tượng tuyệt vời hiện ra.Mọi thứ như nhỏ bé lại.

Rồi lại Xuân.Đứa con bỏ lại nay đã lớn.Và tiếp tục những trò chơi ác,với một mức độ trầm trọng hơn...

Một vòng quay luân hồi lại đến.Liệu có ai thoát khỏi qui luật đó.Liệu có ai thoát khỏi tấn bi kịch của trò đời.

Một bô phim đầy rẫy nhân văn và thấm đẫm Phật Giáo của Kim Ki Duk.Phim ko nhiều thoại,tất cả nội dung diễn tả qua phong cảnh đẹp tuyệt vời và diễn xuất tuyệt vời của nhân vật.Phải chăng đó là ngôn ngữ điện ảnh.Một bô phim rất khác so với phong cách Kim Ki Duk.Phim đã xong mà lòng còn nhiều suy nghĩ.Bốn mùa đời người trôi qua nhanh chóng,hỉ nộ ái ố đều đủ.Qui luật nhân quả.Bộ phim ám ảnh như mọi phim của Kim Ki Duk,nhưng theo một phương diện khác.Đẹp đẽ và ko điên loạn.

ADDRESS UNKNOWN


Một vùng quê,xung quanh một trại lính của quân Mỹ,có nhiều số phận đau thương vẫy vùng.Một cô gái bị hư một bên mắt thủ dâm với con chó của chính cô,một người chiến sĩ bị bỏ quên,một gia đình gồm mẹ và một đứa con lai sống trong một chiếc xe bus,mong chờ thư để đi Mỹ đoàn tụ bố,một chàng trai họa sĩ yêu thầm cô gái hư mắt,một tên giết chó...Tất cả đều dc miêu tả sống động.

Mọi nhân vật đều bế tắc với cuộc đời.Bô phim miêu tả thành công nội tâm phức tạp của từng nhân vật.Cả bộ phim miêu tả những hành động hết mực quái lạ và kì dị của nhân vật.Có thể nói phim là một bộ sưu tập những cái chết thảm và lạ nhất.Kẻ giết chó thì bị giết như một con chó.Bế tắc,đứa con đâm đầu suốt đất tự sát - chân chổng lên trời,để băng giá bao vây cứng nửa người,để rồi sau này mẹ anh cũng tự thiêu trong chiếc xe bus.

Chết chóc và bạo lực cũng ngập tràng phim.Toàn bộ là màu xám.Phim miêu tả chân thực thế giới trong mắt những người Hàn Quốc sau chiến tranh,với những số phận đau thương.Với cách nhìn bạo,rất bạo và ko thương tiết,Kim Ki Duk đã làm nên một bộ phim dữ dội,phức tạp và u ám.

Toàn phim có những cảnh hết sức hết sức ấn tượng.Có thể tưởng tượng nổi không khi chàng trai họa sĩ nuốt một đoạn kẽm,vào tù và rặn ra đường hậu môn để giết kẻ thù của cậu.Có thể tưởng tượng dc không cái cảnh mà tên giết chó bị chính những con chó xiết cổ cho đến chết,như khi hắn giết chó vậy.Có thể tưởng tượng dc không khi mà cậu con lai đánh và chửi chính mẹ cậu,sau đó lại bị đánh bởi tên giết chó,sau đó tên giết chó lại bị chửi bởi mẹ cậu.

Một vòng quay luẩn quẩn của các số phận bế tắc.Cái kết thảm thương và Shock cũng là điều không tránh khỏi.

Nhiều hình ảnh khiến ta suy nghĩ về thân phận con người : 3 người bế tắc,bị thương một bên mắt,đi rầu rĩ trên con đường dài,cát bụi.Cảnh cậu con lai chui vào cũi chó hay chạy theo chiếc xe cũi.Cảnh cậu khóc khi nhìn ảnh gia đình,cảnh cuối cùng,khi mà bức thư đến quá trễ.

Nhân vật vẫn ít đối thoại.Thể hiện cảm xúc bằng biểu cảm khuôn mặt và bằng nội tâm nhiều hơn.

Góc quay và kĩ thuật đôi lúc chưa ổn lắm và hơi rắc rối.Kim Ki Duk còn thành kiến đối với nước Mỹ,diễn viên nc ngoài dở,và ông hơi quá tay trong phim,nhưng đó chỉ là những điểm yếu duy nhất đối với phim này.

Cả phim buồn.Một nỗi buồn nặng nề và u ám,đen tối.Cả phim có thể như là một Album Metal tổng hợp từ Doom Metal,Brutal,Depressive và cuối cùng là Suicidal Black.

Nếu ai đã xem và thích những phim sau này của ông như Xuân hạ thu đông rồi lại Xuân hay The Bow,3-Iron rồi nhìn lại những phim đầu tay như thế này,sẽ có cảm giác rất khác.Không hề có những cảnh quay nghệ thuật và đẹp nữa.Tất cả rất thô ráp và xám xịt.

Phim tạo ra những cảm xúc mạnh và ấn tượng.Tuy rằng cái cảm xúc đó đôi khi đau đớn và bi ai.Phim sẽ làm bạn sợ hơn cả khi xem phim KD.Cả phim sẽ in dấu vào đầu bạn nhiều ngày sau khi xem,tạo nhiều suy nghĩ tiêu cực.Xem để thấy KKD hành hạ nhân vật của ông như thế nào.Khuyến cáo 18 +.
Your life is purly built around the evils of the world. You look for every chance to be that evil that others try to avoid. "Silent dance with death. Eve...rything is lost. Torn by the arrival of Autumn. The blink of an eye, you know it's me. You keep the dagger close at hand. And you saw nothing. False love turned to pure hate. The wind cried a lamentation before merging with the grey."

Làm cái Quiz trên Facebook:Which Opeth song are you? ra cái kq hài vãi.
.................and the result is Demon Of The Fall

Thứ Hai, 19 tháng 10, 2009

Nghe Rock-Metal dc chừng 1.5 năm rồi.Bắt đầu từ cái thuở nghe Beatles rồi Led rồi Radiohead tả bí lù rồi phan Doom cả.Đến giờ vẫn chưa đâu vào đâu.

Buồn vl.Một câu cửa miệng của thằng bạn.Nghe buồn cười vl ra.Haha

Rain

Green Carnation.Một band nhạc đầy chất thơ.Từng câu chữ,từng lời hát đều mang một vẻ hào nhoáng,một vẻ thơ mộng.Nó quyến luyến lấy ta từng giây phút một.

Cái hào nhoáng của Green Carnation ko phải là một thứ hào nhoáng khó gần.Nó chỉ tôn thêm cho vẻ đẹp của âm nhạc.Nỗi buồn của Green Carnation chỉ thóang qua,nhưng bạn sẽ nhớ mãi.

Rain

It rained on the day that she went away
She never returned
Searching for something she`d lost on her way
She never came back

To me

It rained on the day that I fell asleep
I never returned
Searching for something I`d lost on my way
I never came back

To life

I dreamt of a mountain that I could not sieze
I dreamt of a flower that I could not smell
I dreamt of treasures that I could not possess
I dreamt of dreams that were not true

She found a mountain, but would not seize
She found a flower, but would not smell
She found treasures, but would not possess
She found a life, but would not live

To where she went I don`t know
But what I felt, she was close

She found a mountain, but would not sieze
She found a flower, but would not smell
She found treasures, but would not possess
She found a life, but would not live




Mưa vẫn mưa bay.

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...