Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

Có nhiều thứ để nói về một buổi trời mưa

Có nhiều thứ để nói về một con người.

Hãy hô hào rằng hôm nay trời đẹp, hãy hô hào rằng hôm nay trời lắm mưa. Giọt mưa, hạt mưa, lặng lẽ, lạnh lẽo, li ti. Có nhiều thứ để nói về một buổi trời mưa. Mưa nặng hạt, mưa nhẹ hạt, mưa ít hạt, mưa nhiều hạt, mưa tí ti hạt, mưa tùm lum hạt, mưa xối xả hạt, mưa mini hạt. Mỗi loại mưa có một câu chuyện của riêng nó, khi ít, khi nhiều, khi nhiều, khi ít. Mưa nặng hạt kể cho ta nghe về một thứ gì đó rỗng không, hư vô, trời trắng xóa, đường trắng xóa, kẽ mắt kèm nhèm trong gió lốc bụi gào. Mưa nhiều hạt kể cho nghe về một thứ gì đó hối hả, như một đứa trẻ vồ vập tránh mưa, như một người mẹ vỗ về con trẻ bên bờ một ngôi nhà mái thấp lè tè mặc mưa mặc gió hối hả bắn riết vào người. Mưa ít hạt cho ta một tiếng khóc ầm ĩ trên tầng cao của một chung cư cao tầng nào đấy. Mưa tùm lum hạt cho ta một khúc ca mếu máo của người đi đường, người đứng đường, người ngồi đường và cả người nằm đường lê lết. Mưa xối xả hạt cho ta một chút thời lỡ vận của những chiếc xe bus khổng lồ vặn vẹo đủ hướng trên những mảnh đường tí ti trong ngoài thành phố. Mưa nhẹ hạt cho ta một khung cửa sổ lung linh hoa sắc những giọt mưa tàn lụi trên mặt kính trong veo. Mưa mini hạt cho ta một thoáng thi sĩ làm thơ bên một quán cafe bờ bụi với một điếu thuốc tàn trên tay.

Mưa khác nhau tùy mùa, tùy chốn, tùy nơi. Dạo này, mưa dư ba một bầu không khí mát lạnh tỉnh queo suốt cả ngày, lúc mưa thì chỉ tí ti vài hạt rồi lặn mất dạng. Đứng bên này quận trông ra bên kia quận thấy mây đen ầm ầm, tăm tối. Thoắt cái mây đen dời qua chốn nọ, thoắt nữa dời qua chốn kia. Một thứ mưa ẩm ương day dứt, một thứ mưa chỉ đem lại khoái cảm, tuyệt nhiên không có một sự khó chịu nào đọng lại. Hành trình du hí của những hạt mưa cũng đến hồi kết thúc. Mưa vấn lại thành cục trên từng mảng hỏng hóc cuộc đời, để rồi có ngày ta nhận ra rằng cuộc đời không có hỏng hóc thì thật vô vị. Lại thèm mưa, lại muốn ưỡn mình ra trong mưa, đạp xe trong mưa, rồi bất giác hắt hơi ra một nỗi cô đơn tồn đọng trong mình ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Để rồi rơi vào vòng quay quên lãng của chính mình, để rồi nhớ, rồi quên, rồi được nhớ, rồi được quên.

Có nhiều thứ để nói về một con người. Lúc này lúc nọ, lúc nọ lúc kia. Một con người – một người bạn - khoái mãi Bergman, ca cẩm đủ điều về một sự im lặng thật sự lặng im lại không quý giá lấy sự im lặng trong tim mình, sự im lặng thuộc về bản chất, sự im lặng tâm hồn - nó vóng lên thì thào với anh,"Hãy lặng im." Trí nhớ anh lại suy tàn trong sự thật giả dối, rằng anh là ai ? Anh ẩm ương trong cái tự kỷ giả dối, cái hiện sinh giả dối, cái anh giả dối, cái 'tội ác và trừng phạt' giả dối. Đến một cơn gió thốc mình qua đầu cũng đốn ngã anh đi. Nghĩ suy, suy nghĩ. Cần gì. Mấy thứ đó đâm ra cũng quá cực khổ đối với anh. Để rồi anh thoái mãi trong sự ngộ nhận đáng thương rằng ta đã lớn, đã hiện sinh, đã khổ hạnh. Ta là Chúa. Ta là một Übermensch. Ta làm nghệ thuật chân chính, ta bỏ dỡ cuộc đời để rồi vung tiền cha mẹ đi làm một trò hề khác, "Một trò hề hay một sự hổ thẹn đắng cay…" - Nietzsche. Ta vung lên những câu triết lý ẹo oặt vô nghĩa, hiện sinh này hiện sinh nọ, Nít này Heidegger nọ, mâu thuẫn này mâu thuẫn kia. Ta triết cuộc đời dưới con mắt của một kẻ tròn 20, quá ít tuổi để sống, quá ít tuổi đế chết. Quá thừa tuổi để nói nhiều, nói bậy, nói vặt, triết vặt, triết suông, triết báng nhào, triết vô bổ, triết thiếu nghĩ suy, triết để người ta biết ta triết, ta khôn. Nhưng mà thật ra ta dại, ta ngông. Ta quên rằng cuộc đời phức tạp khi ta đã sống đủ để biết nó phức tạp. Cuộc đời chỉ đơn giản là 'Thế thôi'.

Cuộc đời chỉ đơn giản là thế thôi. Mùa mưa bắt đầu khi những đám mây dừng trôi lững thững trên bầu trời. Gío rét qua da qua thịt. Thế rồi buồn. Buồn lay lất. Cái buồn quay cả đời ta trong ký ức, khi tỏ, khi rạng. Hừng đông không buồn trôi. Thời gian không buồn chảy. Nước mắt nào cho việc bỏ lỡ mọi thứ có ý nghĩa trên cuộc đời này. i never had a clue of the role that i played. Nhận ra ta vô tâm, vô cảm. Nhận ra ta mãi chạy theo, đua đòi những chớp mắt hư vô, những vòng xoay u uất, giả tạo. Enjoy the little things (Rule thứ 32 trong phim Zombieland). Thế thôi.

Thế rồi ta lại chạy đua cho việc đuổi bắt chính mình, với ai, có lẽ với bóng. Dạo này ta chỉ muốn cầu nguyện, nếu việc đó thực sự mang lại may mắn. Thật sự là chính ta, khó quá ư ? Ta đang tự làm khó ta. Rồi chợt nhận ra là ta đã làm khó ta đến mức ta chẳng nghĩ là chính ta đã làm khó ta nữa. Nắng bốc mùi sau căn bếp chật hẹp, gần như rũ mục một thân xác được bóc ra từng lớp theo những bộ quần áo ném ra hằng ngày. Mùi nước dãi và tinh khô bấu víu, quậy quạng quanh đây.

Thế rồi ta nghĩ, có lẽ nên hát một bài ca chăng ? Unforgiven thứ XXX, của band nhạc Metallica, trăm năm nữa. Không cần giọng hát của James Hetfield hay tiếng bass của Cliff Burton, chỉ cần nhịp đập con tim, mòn mỏi theo nhịp trống thở dài.

Để rồi nhớ, rồi quên, rồi được nhớ, rồi được quên.

Chạy dọc theo con đường Điện Biên Phủ dài sọc ấy, thấy nắng lên mà lòng đau thắt. Rồi sẽ hết những ngày mưa, rồi sẽ hết những buổi trời mưa, trời tươi mát, người tươi mát, khắp ngã muôn nơi vạn vật dấy lên sự sinh sôi nảy nở. Đôi khi điều duy nhất dấy lên trong ta là những nỗi buồn.

Nhưng cũng có nhiều thứ để nói về một buổi trời nắng...

Chủ Nhật, 20 tháng 3, 2011

hãy để những ánh đèn nêon chỉ lối ta đi

the night is calm so lets go for a ride.
it's these simple things that keep us alive.
we left the children sleeping for all i know.
we let the neons show us the way to go.
the night is calm but a cold wind blows.
living is dying sometimes i know.
there's a bad unkind thing in the air tonight.
but we let the neons show us where to hide.
alright















My heart has tired
Tired from the bag of stone

i never had a clue of the role that i played.

but that's the condition and the price that we pay










----Logh

Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Tí ti

Dọn nhà cực nhọc. Gói những mảnh đồ tí ti trong những bọc nilông tí ti, những mảnh báo tí ti, những balô tí ti, ũ rũ trong một góc phòng tí ti của một căn phòng tí ti. Bấm 1080 hỏi ra một lô lốc dịch vụ tải hàng vận chuyển, nhắm mắt chọn đại một em số đẹp nhất nhưng giá cả chưa biết đẹp hay không. Nằm dài lăn lốc chờ người chờ thời. Vỗ bụng than đói. Chả ai quan tâm. Bịn rịn chia tay căn phòng lần cuối, nhìn ra cửa xổ tầng ba cao chót vót, gió thổi lồng lộng mát lỗ chân lông. Mồ hôi chảy ngược khi bê vác đồ đạc xuống nhà. Tí ti bậc cầu thang tí ti hành lang tí ti gạch bụi. Tí ti lỗ mũi ngứa mãi hoài mà tay bận tay rộn chả kéo lên chà lấy được một tí cho đỡ nhọc nhằn.

Nhà mới, kể ra cũng đẹp, cái đẹp tí ti. Trước mặt, cánh đồng bạt ngàn loại thực vật gì không biết. Xa xa tàu chở hàng chắn cả chân trời. Những thùng container xếp chồng lên nhau, đủ màu, trông nhẹ bẫng. Cái nhẹ tí ti.

Tối đạp xe mang nồi cơm điện sang. Đường đất đá tròng trành. Nấp thủy tinh ươm chặt vào mảnh giấy báo bao bọc. Tay vịn chặt ghi đông. Miệng cười khùng khục nhẩm một bài hát không nhớ tên của Hà Anh Tuấn. Nhớ mỗi đoạn điệp khúc.

Để đó nấu vội làm gì. Mặt trời lặng lẽ rút xuống sau những thùng container. Pip đóng cửa thu mình tẩy trần sau một ngày dài hơn bao thế kỷ. Khù khờ ngồi với Quý, cưỡi lên nhau đôi lời thóa mạ, đôi lúc bạt mạng, đôi lúc hồn nhiên kinh hồn. Bóng tối tấm táp nơi đây. Gió thổi mát lỗ chân lông còn hơn ở tầng ba. Quý lang thang trong một mảnh ký ức tí ti. Tìm đâu những ngày thơ ấu qua? 

Bên cạnh khu nhà thuê đôi phần lụp xụp này là cao ốc Saigon Pearl, cao ốc The Manor. Nhìn từ dưới trông lên rất đẹp. Không biết nhìn từ trên đấy trông xuống thế nào ?

Ai tìm giùm đàn bướm trắng ? 

Bữa cơm ngày đói. Bữa cơm mừng tân gia. Của Pip và Quý. Quý nói, tôi sẽ là một con người xê dịch, một ngày dọn nhà một lần, nhỉ. Hay mỗi giờ, mỗi phút, ai biết được thời gian. Ngày mai có thật là ngày mai, nhỉ. Má Angel đến trong một chút ngỡ ngàng. Những cành cây mỏng te dán dính trật chìa với bức tường. Hương vị anh đào đấy. Không, hồn bướm mơ tiên chứ. Không, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đấy. Háhá. Hay mình hehe cho giống ông Nguyễn Quang Lập nhỉ. Cười khùng khục lần thứ hai. Hên là đã bỏ đũa từ lâu. Nước chảy lênh láng từ bịch đá khi nãy vừa mua. Những chai C2 uống quá nửa. Mùi nhà mới xộc lên tận mũi. Không hửi thấy mùi đồ ăn. Nhớ Hà Nội. Xe bus Hà Nội vàng khè (nhưng có thùng rác xịn hơn, Pip nhỉ), xe bus Sài Gòn xanh lè. Những chai nước rỗng không, những chai nước đầy nước tiểu của một người Hải Phòng ban đêm say quá không tài nào lò mò bước đến phòng vệ sinh được. Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối. 


Đôi khi. Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô ...


Đường về trông những ngọn đèn đường cong veo như vành trăng khuyết. Khuyết tí ti.





PS : Mừng cho ngày Điện ảnh Việt Nam với một lễ trao giải Cánh Diều Vàng không thể nào chán hơn được nữa. Một cái chán không tí ti.

Thứ Năm, 3 tháng 3, 2011

fish the holes on frozen lakes

đăng nhập
vào một cuộc hành trình
đi tìm cô đơn của ngày mai.

log in
log out
để thấy mình đang thở
đang chạy
refresh tương lai
để thấy mình đang nhớ
đang nhung
nobody knows
không ai biết
ai hay
tay tàn trong giấc ngủ vùi
chân tàn trong nắng nghiêng thềm ngoài xa

fish the holes on frozen lakes
fish the holes on frozen lakes
fish the holes on frozen lakes
and then
suicide...

I hope god is your friend
I like your suicide



i like your suicide
in a tin flask

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...