Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011

Đi tìm Gatxbi (1)

Người ta gọi anh là Gatxbi. Tôi quen anh vào khoảng hơn 1 năm trước ở Hà Nội. Tại căn kháng phòng chiếu phim vĩ đại đó, anh đứng im lặng như một đứa trẻ, như tôi, cầm cây đèn cầy quơ quào theo giai điệu của một bài hát cũ. Trên màn ảnh rộng chạy rông một loạt hình. Mọi người cùng hát. Đèn tắt. Những cái bóng cắt ngang màn hình trông như những vệt máu. Anh vẫn đứng im lặng như một đứa trẻ. Như tôi.

Hàng ghế bọc nhung. Hàng ghế đỏ. Anh đứng tựa lưng vào chúng, một tay để nơi miệng, trông suy tư. Hẳn nhiên là anh đang suy nghĩ. Khi đó anh trông như một triết gia, một vĩ nhân, một vĩ nhân gầy gò. Tôi luôn cảm giác thấy anh luôn là một con người khó ở, một kẻ lạc lõng, vừa muốn chối bỏ thế giới này, vừa muốn đập tan nó, vừa muốn hòa vào nó. Anh đứng rất xa màn hình, rất xa mọi người. Bóng của cả anh và tôi đều không tài nào với tới được những vệt máu.

Có một đêm nào đó, tôi gặp anh trong giấc mơ của mình. Tôi không tài nào nhớ chi tiết được nó. Chỉ nhớ được giọng anh cười. Giọng cười thơ ngây. Giọng cười của một kẻ khó ở. Lại nghe thấy giọng anh đọc một bài thơ của Lưu Quang Vũ :

Nửa đêm, những con tàu
Thả neo ngoài cảng
Ngôi nhà cũ đã tan
Vì một thói quen
Tôi vẫn khoá cửa cất chìa khoá vào túi
Bậc đá lấm bùn
Lòng tôi như sỏi hoang
Trên cầu Hạ Lý.



Lòng tôi như sỏi hoang trên cầu Hạ Lý. Tôi thức giấc lúc nửa đêm để rồi không ngủ lại được nữa.

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...