Thứ Tư, 22 tháng 2, 2012

Ở một nơi ai cũng quen nhau

Chép lại từ nhật ký

Ngày 1 tháng 9 năm 2010

Nắng sớm, trời ráo mây. Ê a một mình. Kính mờ mịt. Làm quen bạn mới, nữ, sinh năm 1987, tên là Angelique Thánh Thiện.

Tôi dành cả ngày không làm gì cả. Tôi chán nản và nghĩ đến mọi thứ đã qua. Chỉ là một thứ xúc cảm vu vơ, ẩm ương. Tôi nhớ hôm thứ hai đi học, thấy máy bay. Dạo này tôi bị ám ảnh bởi những chiếc máy bay chở khách vi vu trên bầu trời. Giấc mơ đếm qua, máy bay hiện hiện khổng lồ trên bầu trời đầy mây, tôi ngồi bên trong, chăm chú nhìn qua ô kính cầu kỳ. Tôi là kẻ u mê trong quá khứ. Tôi nhớ, tay nắm chặt, che mắt lại, chỉ còn bóng đen. Rồi những hình ảnh vụt qua. Nếu xúc cảm đó đủ mạnh, tôi sẽ bay về quá khứ. Sống lại.

Nhưng không có gì xảy ra cả.

Chiều tôi gọi Dương, nói thật nhiều, để rồi bấm bụng tính lại số tiền phải trả. Tôi nói "Tôi dường như không ý thức được mọi chuyện cậu à. Hai tuần, chính xác là từ thứ tư tuần trước, tôi đã mờ dần. Tôi đi qua mọi sự kiện nhưng không ý thức được tôi thật sự đã đi qua. Tôi vẫn biết, nhưng không ý thức được, không cảm nhận được." Tôi nói "Tôi ghét XXXX rồi cậu ạ." Anh trả lời "Ừ thì con người mà, làm sao có thể hoàn hảo được. Nên tìm lấy cái tốt mà hòa mình vào nó. Mà cái xấu là gì ? Cậu có chắc rằng trước mặt mọi người cậu không đánh rắm. Bà tôi vẫn có những tật xấu cố hữu, có thể do tuổi già, nhưng tôi vẫn yêu bà."

Vẫn đang mất kết nối với chính mình.


Ngày 27 tháng 9 năm 2010

Dương nhắn. Chiều hắn gọi mình, định hát Dấu chân địa đàng cho mình nghe. Nhưng đang ở trong lớp, không bắt máy.


Ngày 30 tháng 9 năm 2010

Hiện thực vẫn không có gì cả. Sống. Nghe như thủng đáy. Một cái lỗ. Xuyên thấu dần hiện hữu. Hư ảo mù quán.


Ngày 21 tháng 10 năm 2010

Quý nói. "Điện ảnh VN là một miếng thịt nửa nạc nửa mỡ. Người ta thấy khi phần nạc bắt đầu dày thì bu vào và tung hô nó, cho nó là đỉnh cao, là ngon nhất, trong khi không biết màn đến một đỉnh cao hơn."

Nghệ thuật là một chốn đau thương.


Ngày 23 tháng 11 năm 2010

Tối, Quý lên chuyến xe cuối ngày về Buôn Mê.


Ngày 23 tháng 12 năm 2010

Đọc "Và khi tro bụi"

"Nỗi nhớ chỉ là sự trở lại của một khoảnh khắc. Không hề có một năm tháng nào ở giữa những khoảnh khắc ấy và hiện tại. Nó là hiện tại."


Ngày 27 tháng 12 năm 2010

Nhớ về những năm xưa u buồn. Ngày tháng lênh đênh trôi, chờ đợi một vết cắt ở cổ tay. Để rồi máu xịt ra, tung tóe. Khi đó tim ngừng đập. Máu trôi về một phương. Thần chết đứng chờ đó. Tôi cõng tôi chạy trốn bản thân. Nào ngờ nó nhanh hơn tôi vài bậc.

Chiều gió lộng, còn ai nhớ đến ngày xưa lộng gió. Hay là mưa ở kiếp sau ?


Ngày 4 tháng 1 năm 2011

Ở một nơi ai cũng quen nhau.

1 nhận xét:

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...