Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

My heart is bleeding rain drops, they're lonely rain drops

Dạo này hay mơ về những người cũ. Kí ức trở lại từng chặp trong giấc mơ, không kiểm soát được. Một hôm trời lạnh thấu xương, đắp chăn hai lớp, giật mình thoáng chốc trở lại nơi ghế ngồi lớp học toán năm xưa, nơi quạt quay mù mịt vẫn không xua đi nổi cái nóng, cái hầm cùng mùi mồ hôi của đám học sinh cặm cụi mòn đít chép ghi. Cùng lúc đó, lớp lý chật chội chen chúc thảng hoặc chen vào, hòa mình cùng với dòng chảy nhạt nhẽo lặp đi lặp lại suốt năm đấy mà tôi đồ rằng chẳng bao giờ tôi lại muốn nhớ. Thế mà bây giờ lại mơ về nó. Cũng chẳng rõ muốn mơ về ai, về những gì, chỉ biết rằng chúng xa xăm và chẳng bao giờ chạm tới được. 

Đọc một truyện ngắn, mang tên 'Những hình ảnh'. Toàn bộ câu chuyện là những hình ảnh, những ký ức về người cha của tác giả, rằng hình ảnh rõ nhất thấy được là hình ảnh ông xăn tay áo, mặc thường phục (ông vốn là một viên cảnh sát) ngồi với gia đình. Ông đã chết. Đầu và cuối truyện, tác giả không quên tự nhủ, rằng dù gì đi chăng nữa, những kí ức đó đã xảy ra quá lâu rồi, và tự cho phép mình phần nào mờ mịt về chúng. Sống ở một gia đình khác với gia đình mình, mới thấy rằng, gia đình nào cũng có những vấn đề của riêng nó. Và hình như mọi nỗi đau, mọi sự ấm ức chịu đựng rồi cũng chỉ để trút sang cho kẻ khác. Sống trong đời sống cần có một tấm lòng để gió cuốn đi là quá ư hão huyền, dù cho đó là một sự hão huyền chính đáng.

Bà cụ trong nhà tôi bảo 'Tướng mày rồi sẽ sống khổ.', để rồi khi đi trong cơn mưa đập chéo chân, tôi thầm nghĩ, sống thì thế quái nào mà chẳng khổ.

1 nhận xét:

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...