Thứ Năm, 30 tháng 1, 2014

Kể (2)

Khi vừa vào thành phố, mọi thứ vẫn như cũ. Những căn nhà gỗ thấp sặc sỡ vẫn nằm cạnh biển. Khi trước, tôi vẫn thường hay đi dọc bờ biển đầy sỏi và đá xám xịt. Tôi không đến biển lần nào nữa. Hôm cuối cùng ở thành phố, một đứa bạn rủ đi biển. Tôi lại chọn ngồi ở một quán cafe Cuba cùng một đứa bạn khác. Quán gần trường, có hai khu vực ngoài trời cách biệt; một khu chật, chỉ gồm bốn cái bàn cùng dãy ghế gỗ, ngồi trong nhìn mặt lẫn nhau; một khu rộng, ngồi trong có thể nhìn ra được đường phố. Bên cạnh là một tiệm chuyên bán đồ biển. Lũ sinh viên chúng tôi quyết định cạch mặt quán sau nhiều lần ăn vì cá tẩm quá nhiều bột và chiên thì quá mỡ. Tôi thích uống cafe ở một quán khác cách đó tầm năm mươi mét mỗi khi phải ở lại trường quá khuya. Cafe đen: 2 đồng rưỡi.Quán mở đến ba giờ sáng.

Mọi thứ vẫn như cũ sau cơn động đất, chỉ trừ việc trường học đóng cửa vài hôm. Chúng tôi có cớ để uống bia. Chúng tôi có cớ để nghỉ xả hơi một lát. Thành phố không náo loạn lắm. Tuy vậy, vẫn có kẹt xe trên những tuyến đường thoát khỏi thành phố. Đôi chỗ nứt. Một vài cột chỉ dẫn giao thông sập. Cái đèn ở trần phòng tôi đứt bóng. Khi động đất tới đợt đầu tiên, chúng tôi cười.

Chỗ ở cũ của tôi ở gần sân bay, hằng ngày lắng nghe tiếng máy rền vang cửa biển cũng thú.

tôi ở gần một ngôi nhà cũ
cây dương xỉ ngập lá
trước sự lặp lại của thời gian
nó dường như vô hình.

bạn tôi bảo, anh muốn được yên tĩnh trong một ngày chủ nhật hoang dại
tôi bảo, thế là đúng
để sống được ở một thành phố như Sài Gòn
ta phải tự mình tìm lấy yên tĩnh.

nơi đây, tôi đứng giữa một ngã tư xa lạ
tìm lấy chính mình
trong rầm rập bước chân đi
những con người đi không ngoảnh đầu.

chẳng gì hơn một ngày chủ nhật buôn mình ra biển
ít ra, biển chẳng bao giờ nói gì.

Thứ Bảy, 4 tháng 1, 2014

đi tìm sự im lặng

Chỗ ở cũ của tôi ở gần sân bay, hằng ngày lắng nghe tiếng máy rền vang cửa biển cũng thú


tôi ở gần một ngôi nhà cũ
cây dương xỉ ngập lá
trước sự lặp lại của thời gian
nó dường như vô hình.

bạn tôi bảo, anh muốn được yên tĩnh trong một ngày chủ nhật hoang dại
tôi bảo, thế là đúng
để sống được ở một thành phố như Sài Gòn
ta phải tự mình tìm lấy yên tĩnh.

nơi đây, tôi đứng giữa một ngã tư xa lạ
tìm lấy chính mình
trong rầm rập bước chân đi
những con người đi không ngoảnh đầu.

chẳng gì hơn một ngày chủ nhật buôn mình ra biển
ít ra, biển chẳng bao giờ nói gì.

Kể

Khi vừa vào thành phố, nó vẫn mặc bên ngoài một lớp áo khoác mỏng. Nó dừng tạm bên đường, gọi cho một người bạn cũ để cùng nhau kéo vali lên dốc đồi nơi bạn nó ở. Cái nóng làm nó đổ mồ hôi. Những tuần ở nhờ, nó cũng ngại lắm. Sau bao lần tìm kiếm chỗ trọ, nó chọn cho mình một căn phòng nhỏ xíu có hai cửa sổ trong một ngôi nhà cũ. Mùi gỗ nhứt mũi. Mỗi lần đi, sàn kêu cọt kẹt. Mỗi tối, nó đều nghe tiếng chuột chạy ở căn bếp kế cạnh. Mỗi sáng, nó mở cửa sổ đón nắng vào. Mùa hè nóng, ruồi bu đầy. Mùa đông lạnh, nó thôi mở cửa sổ mà cái rét vẫn len được vào phòng. Để tiết kiệm tiền máy sưởi, ông chủ nhà cho nó mấy cái chăn cũ. Nó vứt đấy tứ tung giữa đống sách và vật liệu làm mô hình.

Nó lọ mọ đi học. Sau vài tuần đầu tiên, năm mươi người trong lớp bỏ cuộc. Sau năm thứ nhất, khoảng ba mươi phần trăm sẽ vào năm hai. Cái sự chọi nhau khiến cho con người ta dễ, thứ nhất, nản lòng; thứ hai, tự phụ; thứ ba, ganh ghét nhau: lúc nào cũng phải nghĩ rằng mình đặc biệt, lúc nào cũng phải nghĩ rằng mình trên cả thảy. Người ta nói xấu về nhau không nghỉ. Người ta đạp lên nhau để gồng mình với mớ projects đòi hỏi phải căng hết mọi nơ rôn thần kinh, căng hết những đêm trắng cùng những lon nước tăng lực để mày mò thiết kế, làm mô hình, vẽ vời, dựng hình, render rồi dàn trang, căng hết những cái miệng để thuyết trình về chúng; để rồi ngã phịch ra ghế mỗi lần kết thúc, mắt nhòa chân đi không vững. Ngày hôm sau lại đổi kiểu tư duy để đọc sách viết báo cáo phịa chữ về một cái nhà chết tiệt nào đó, rồi lại cặm cụi bấm máy tính cho một bài vật lý khô khan, và rồi lại làm toán về cấu trúc công trình với những thanh kết cấu giàn nhàm chán. Xong hết mọi việt, bọn nó thường tự cho cái quyền cười nhạo lên những ngành học khác. Nó luôn cố giữ mình, nhưng sự mệt mỏi không khỏi làm cho nó đôi khi phải, thứ nhất, nản lòng; thứ hai, tự phụ; thứ ba, ganh ghét nhau. 

Nó phải lòng Chị. Chị nhỏ con tóc vàng, chuẩn bị tốt nghiệp, là người tutor nhóm nó cho một cái project đáng chán. Nó muốn gây ấn tượng với chị. Bằng cách vượt qua khỏi cái khuôn khổ của cái bản chỉ dẫn ban đầu nhàm chán để làm ra một thứ gì đó không giống ai, nó té chổng vó vào đoạn cuối khi thời gian trở nên hạn hẹp và những lý giải cho cái không giống ai ấy không đủ. Trước đó, nó luôn tự hào rằng nó luôn có những projects lạ lùng và 'trừu tượng. Nó thất bại lần này vì đã cố để làm hài lòng chị quá. Nó đâm đầu vào những suy nghĩ ray rứt, u mê và sầu thảm. Sau cùng, sự chạm mặt nhau trở nên khó xử. Nhưng nó vẫn cố để được chạm mặt nhau trong những nỗ lực gàn dở. Đó là một cảm giác khó chịu. 

Đêm cuối cùng ở thành phố, nó không mặc áo khoác đi lòng vòng nữa. Nó ngồi cafe với một người bạn. Nó ngồi bar uống bia với những người bạn. Nó tụ tập xem phim vào lúc 12 giờ tối, rồi tạm biệt lẫn nhau. Nó thức suốt đêm đó. Mặc kệ, nó vẫn thường ít ngủ.

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...