Chủ Nhật, 6 tháng 6, 2010

Hà Nội !


Nơi đây
Hiện diện một trái tim gần chết
Với một cái đầu
đang hồi sinh.
Một đôi mắt
Không ánh nhìn.


Sau 2 tiếng hơn bay từ HN về SG, tôi đờ đẫn, tìm lấy hành lí của mình và đi taxi về nơi chốn cũ. Hôm nay là ngày thứ 13, tức là đã gần hai tuần tôi ăn ở dầm dề ở nhà cậu, Dương – tọa lạc trong một con hẻm nhỏ nhưng trông tao nhã ở Quận Cầu Giấy, Hà Nội.

Đó là một khu nhà trọ sinh viên, nhà cậu nằm chính diện, sau một lối sân chung, nơi mà những chiếc xe đạp xe máy được dựng lụ khụ, và tôi nhớ sáng nay Vodka đã thét lên với một ai đó : “DM. Chỉ biết dựng xe chứ đéo biết chừa đường cho người khác đi hay sao ?”.

Vodka là một con người Hải Phòng, cậu cũng thế. Và hẳng nhiều người sẽ ngạc nhiên vì sao một đứa trẻ 16 tuổi lại dám lặn lội một mình đến ở chung phòng với hai thằng HP như thế. Nhưng, như Silk cũng đã nói trong một buổi trà đá bên một cái hồ be bé và đầy rác (nhưng sao tôi thấy đẹp đến lạ) : “Có một cái linh tính nào đó cho phép người ta tin tưởng nhau.” Đúng thế, tôi tin tưởng cậu cùng những người bạn của cậu.

Hôm nay, khi lên máy bay, tôi đã khóc. Về đến SG, tôi cũng ứa nc mắt. Buồn vì xa HN, với những con người thơm thảo. Khóc vì nỗi nhớ nhà cũng đã đến lúc bùng nổ. Những ngày cuối cùng, tôi đã cười đùa hết mực, cậu cũng sỉ vả tôi hết lời : “Bao giờ mày mới cút ?”. Tôi không muốn có cảm giác chia tay, và tôi cố tạo ra một lí do nào đó để ghét cậu cũng như ghét HN – để rồi khi chia tay sẽ không phải buồn bã cái chi hết. Tôi cũng đã lải nhải lảm nhảm thật nhiều với cậu - như sẽ không bao giờ còn được nói chuyện trong cái bầu không khí thơm thảo như thế nữa, làm đôi lút cậu như muốn đạp lấy tối ấy. Cậu cũng hiểu đúng ko ? Hôm nay ở sân bay Nội Bài, tôi cũng cười và hai chúng ta đều phán cho nhau một câu : “Cút.” Tôi đã cút, đã cười, nhưng khi đặt chân vào ghế, tôi không nhịn được cái cảm giác chia ly.

13 ngày không biết có đủ để tôi hiểu HN không ? Những con người bên trong ? Hay chí ít là cậu ? Có lẽ không. Tại sao cơ chứ, như cậu đã nói trong một đêm mất ngủ : “Mới có tí tuổi đầu mà đòi nhận xét đánh giá này nọ.” Tôi cười.

Không. Tôi không thể hiểu hết HN. Tôi chỉ muốn sống trong nó. Ngày đầu tiên đặt chân, tôi thấy ấm lòng, vì cảnh trí, vì thiên nhiên, vì những con đường đẹp quá độ. Những ngày hôm sau, lòng tôi vẫn ấm vì những con người sống trong HN – hay chí ít là những con người mà tôi được dịp tiếp xúc. Lớp cậu – một lớp BKĐA, sinh sự để sự sinh, với những câu chửi nhau kinh khiếp đến lạ - cùng những cái ôm và nước mắt cũng điên đảo đến lạ. Vodka – một con người HP thẳng thắng, cá tính, với câu hát nhộn lòng : “Mỗi ngày tôi nhậu một lần thôi...” . Một Gatxbi đầy rẫy những suy tư và những cô đơn cần được giải bày. Những cô bạn của cậu – Chie cho đến Silk – tất cả đều dường như tạo ra một cảm giác ấm áp – ngọt ngào, giống như món rượu mà Silk pha chế trong “Đêm cuối cùng gặp nhau” của chúng ta, ngồi tại một quán Thiền nghe nhạc sống. Vui đến lạ.

13 ngày trôi qua nhanh quá. Cũng đúng, những cuộc vui nhanh chóng rồi sẽ tàn. Tôi lại quay về SG, tiếp tục con đường học tập của mình – với một năm 12 phía trước đầy cam go. Cậu sẽ là một nhà Biên kịch thật sự - một nhà BK lớn (như thầy cậu nói) để ra đời, để sáng tạo – tôi hi vọng thế, để sau này tôi có thể khoe mẽ bạn bè của mình : “Đấy, cái phim ấy, cái phim đạt giải Cannes ấy được tạo ra từ bàn tay của một thằng bạn cũ của tao ấy. Tao với nó đã từng ăn nằm dầm dề ngủ chung với nhau đến 13 ngày cơ đấy.”

Cậu vốn là một con người rất khó khai thác. Đến Vodka bạn cùng phòng có lẽ cũng không hoàn toàn rõ ràng về cậu. Những trận cười, những câu cà rỡn đôi lúc được cậu vung tay hết lời. Những lúc im lặng không rõ mục đích. Những câu chữ ngọt như mía lùi với những cô bạn của cậu. Những phút giây thật sự chính chắn khi im lặng trong bóng đêm. Những câu chữ cậu tuông trào trên Blog. Tôi không hi vọng giải mã dc nó, không có trình độ dùng Triết học Hiện Sinh để đào sâu con người cậu. Chúng ta chỉ có thể dùng những lời nói chia sẻ để giao đãi với nhau.

Tôi không muốn khen những đặc tính tốt của cậu (hay chí ít là cậu tỏ vẻ như thế), tôi cũng không cố để moi móc tính xấu của cậu (cái này thì hơi nhiều). Tôi không thích bêu rếu chúng. Tôi nghĩ rằng tôi với cậu là bạn, tôi hiểu cậu trong một chừng mực nào đó. Cũng như tôi hiểu rõ những lời nói gay gắt cậu dành cho tôi vào những ngày cuối cùng. Bạn thật sự, chứ không phải bè. Như Vodka đã nỡ tâm tình trong một chầu nhậu với tôi : “Thời buổi này, bè thì nhiều chứ bạn thì ít, tri kỉ càng khó hơn.” Tối đó, chúng tôi đã uống rất say, say đến độ nôn mửa cả vào mặt, để chúc mừng cậu được con 10 tốt nghiệp, để ấm lòng trong một buổi tối gió thổi cô đơn và lạnh. Sau đó, trời mưa rất to.

HN ngọt ngào, HN ấm lòng. Vì những con người, vì những quán trà đá bày bệ trên đường, vì những chén rượu cho nhau. Vì những điếu Vina rít đến phê người. Vì những cơn nhức vai ta có được vào buổi sáng sau một đêm rượu chè. Vì những cốc sấu đá. Vì những miếng thịt chó và vodka đã tống vào bụng. Vì những cây nến chúng ta thắp sau 2 ngày mất điện. Vì toàn thân đỏ lòm của cậu cùng với tiếng cười khanh khách qua những ca khúc Trịnh được tuông ta sau vài chén nếp. Vì bộ phim ta xem trong L’Space(mình chắc mẩm rằng mình ghi sai). Vì cây cầu Long Biên dài đằng đẵng, nơi mà tôi đã thét lên trong lòng : “Nếu như tôi không đậu được vào ĐH ưng ý, tôi sẽ ra HN và nhảy nơi cây cầu LB – chứng nhân LS này.” Vì những bức tượng khoe trim ở bảo tàng dân tộc học VN. Vì những cú cuốc bộ qua bao cây số đường HN tìm mua rất nhiều DVD hay những cuốc sách giảm giá. Vì cả thằng móc túi cố lấy cho được cái Nokia của tôi, dù tay tôi đã nắm chặt lấy tay nó và mắt tôi đã nhìn trừng trừng vào mắt nó. Vì cái Panô ngày tốt nghiệp chúng ta làm với nhau. Vì cái lần đầu tôi tiếp xúc với cậu : “Quái, thằng cha này gầy thế !”. Vì bữa cơm đưa tiễn mà cậu nấu hay bữa cơm ấm mùi gia đình mà Chie và Silk trổ tài. Vì một hôm được đi đến TPD (hay TDP nhỉ) xem phim trong một chuyến xe bus đang ra rả đài về con đường Pasteur SG, trong khi trời HN đang mưa.

Mưa HN dai âm ỉ. Chuyến xe bus vàng, một màu quen thuộc của HN. Cái cổ, cái dai dẳng, hòa mình cũng những nét nhà hiện đại đang đong đưa trong đầu tôi. Thôi thì tạm biệt HN, dù tôi biết rằng tôi sẽ không bao giờ quên nó được. Hẹn gặp lại sau một ngày không xa (hi vọng là đừng vào dịp tôi nhảy cầu LB tự tử.)

Hà Nội,
Với những sự giao đãi tâm hồn
Qua những chén rượu ấm nồng
Qua những đêm vỉa hè lạnh lẽo
Thắp sáng bởi những quán lề đường
Cùng những tâm hồn nhỏ nhoi
Với sự thảo mai
Ngọt ngào
Hay chửi rủa
Những nụ cười
Hay nhăn nhó
Đều mang trong mình một tấm lòng
Dù chỉ để gió cuốn đi
Cuốn đi
Thật xa.

1 nhận xét:

  1. :) một kỷ niệm đẹp.......em à
    chị đọc mà cũng rưng rưng đây
    em chị tình cảm quá..........

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...