Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

Tôi là ai trong những TÔI này ?

Những bài thơ ghi vào cuốn sổ tay lưu niệm, giấy cói nơi người ta hay in những bức tranh Đông hồ, trông mỏng tanh-giòn tan nhưng viết ổn ra phết. Mỗi bài thơ ngắn củn, được minh họa bởi nét vẽ ngô nghê và hồn nhiên, chim chóc và cố tỏ vẻ siêu hình trừu tượng. Thơ vui, giấy đẹp, tranh ma mãnh. Dìm mình vào cõi đam mê, cõi Hà Nội, cõi thiền với những người bạn cách xa hơn nghìn cây số.



(27-5-2010) : Ngày thứ 3 ở Hà Nội. Dậy từ trưa - ăn ở Press Cafe, trời mưa phay phất buồn. Đi xe bus đến TPD, xem một bộ phim dở tệ (của Park), ngồi bên cửa hút thuốc, phả phì phì. Nóng người, êm ấm dưới những hạt mưa lạnh và long lanh. Lòng vòng dạo phố kiếm đĩa. Đêm tối quay cuồng, chúng ta lai rai một ít rượu nếp Hà Nội, với dĩa giò lụa cùng rất nhiều giò vịt. Ngồi đung đưa, xem Nirvana diễn Unplugged. Cậu có đã thét lên trong lòng và nhớ về ai đấy khi Kurt gảy guitar và hát trong những ánh nến tàn với ca khúc "Where Did You Sleep Last Night ?". Vodka về, lầu bầu chửi rủa, và rồi cúp điện. Người cậu đỏ bừng. Đêm nhứt xương. Cười hô hố. Lòng ta nhăng nhố. Hai bạn người Hải Phòng vui thật.

Một triết gia
Rơi vào cõi chết,
Thấy mình
Già nua
Và cô độc.

Những chữ kí
Chỉ đại diện
Cho một hình thể
Bất đồng
Và không quan hệ
Những hình thể
Bất đồng
Và không quan hệ.

(28-05-2010):Ban ngày chúng ta thiết kế panô cho buổi Bảo Vệ Tốt Nghiệp lớp BKDA K26, ban chiều chúng ta đi chơi cùng nhăng nhố, in ấn mệt nhòa. Tối chúng ta dạo bộ hết Cầu Giấy tìm lấy quán cafe Cuối Ngõ nghe nhạc sống Trịnh, trễ, bên trong người ta thiền, với những con người ngồi xát bên nhau, đụng đậy cho nhau. Chúng ta ngồi ngoài sân, gió không thổi được ở chốn này, gọi một dĩa lạc và một chai rượu, hả hê vồ vập. Đêm Gatxbi đến, ta mua cho mình 4 lon bia Hà Nội, nghe cậu ta mãi mê thuyết diễn những bài ca của riêng mình. Tối ngủ say. Ngon giấc và ngáy như lợn (theo lời cậu nói).


Một chú chim
Chờ hoài ngày vỗ cánh
Đến khi mọi thứ
Đã sẵn sàng
Chú bay khỏi tổ
Và một cơn giông
Phá nhòa đôi cánh
Chìm đi
Trong vô vọng
Và hư vô
Vồ mất
Một chú chim
Chờ
Hoài
Ngày
Vỗ
Cánh.

Chúng ta
Thật ra là ai ?
Khi những tấm gương vồ đến
Tôi cố bám lấy chúng
Trong khi trốn tìm thực tại
Thật ra là ai ?
Khi mọi thứ đang nhòe dần
Trong ánh chớp cuối ngày
Rơi mình
Tắt
Và hát
Gương vỡ.

Chúng ta đang đi lên
Sao còn có những người
Kéo chúng ta xuống
Trong một tai ương tan tóc
Và đi hoài vào ngàn năm.

Tôi là ai trong những TÔI này.

(29-05-2010): Ngày TPD mở một buổi chiếu phim và giao lưu đạo diễn, chiều tôi đi với Hưng, tối tôi lại qua nhà thầy cậu, sau đó đi mua áo dài cùng những cô gái lớp cậu, và tôi đã phải công nhận một điều : Pip trông giống Trần Thu Hà cực, kể cả về hình dáng, giọng nói, và khuôn mặt. Hi vọng được sớm gặp lại cô ấy ở Sài Gòn, ăn bánh canh và những thứ chè rất Nam Bộ, nhậu luyên thuyên một bữa ra trò và hát Trần Tiến một cách vô tư nhất. Đêm về không có điện.

Hai đứa mình
Nhìn vào hư vô
Sống trong hư vô
Muốn hư vô
Chìm vào hư vô
Tìm cho nhau một hư vô khác
Che lấp trái tim mình.

Một nơi chìm trong bạo lực
Là nhà tôi ấy
Một nơi đầy cõi chết
Với mây đen che lấp trời
Một người cố uống
Để dìm lấy nỗi đau
Một người rạch tay
Để che đi mọi vết thương trong tim
Một nơi đầy nỗi buồn
Rồi với những ý nghĩ
Rằng trời lại sáng
Mưa sẽ xua tan mây đen
Lẫn nỗi đau
Tôi ném mình
Trong cơn mê này
Với một viên đạn
Dìm lấp
Che dấu
Tất cả
Mọi thứ
Chúng ta là một thế hệ chó chết
Chúng ta là một thế hệ chó chết
Hãy quên mình
Và giải thoát.

Hà Nội những ngày mất điện
Nước cũng không còn
Chúng ta ngồi gần nhau hơn
Quanh ánh lửa
Đèn cầy
Bập bùng
Ấm lòng
Bên những chén rượu
Ấm nồng
Và hát

(30-05-2010): Trưa đi ăn bún ốc, vị ngon và ốc to lạ kì. Sau đó dọn thân qua Bảo tàng HCM, đi lòng vòng quanh Lăng Bác giờ đóng cửa, không ai cho vô. Tôi nhìn cây cờ cao vút bay phất phớ. Lòng lay động. Tối về, coi All About Lily Chou Chou, cậu đã tắt TV và không muốn xem nữa do không chịu nổi. Khi đó là hơn 1h sáng, chúng ta ăn mì tôm. Thích đoạn thủ dâm trong phim. Những hình ảnh đó có làm cậu nhớ đến thời đi học của cậu ? Khuya lắm, độ khoảng 3 giờ, cậu lải nhải than vãn về bản thân mình. Tôi buồn và tức cảnh làm thơ. Sáng ra, cậu không nói gì. Tôi yêu những giờ phút chìm trong đêm tối của cậu cực kì. Khi đó, cậu sống thật hơn, thật hơn cả con người cậu.

Khi người ta cô đơn
Và buồn
Người ta dìm mình trong vô bề suy nghĩ
Người ta thấy mình chỉ là một hạt cát
Người ta khóc
Người ta than vãn
Người ta chảy nước mắt ỉ ôi
Người ta tìm đến những vết sẹo sâu quá khứ
Dù nó đã mờ
Những nỗi sợ
Trong bóng đêm tuôn trào
Tỏa ra từng chút gợn
Và trong góc phòng
Mọi thứ dường như co lại
Mọi thứ dường như giả dối
Trong ánh đèn của sự cô đơn
Mọi thứ
Mọi thứ
Những hỡi ôi ơi người ta ấy
Hãy lau đi nước mắt
Dùng nó để xua tan nỗi buồn
Với một ước mơ
Rằng trời lại sáng
Và trời sẽ lại sáng
Chắc chắn thế
Và rồi trời sẽ lại sáng.

Trong bóng tối
Người ta thấy mình như một con rối.

Tôi sợ
Khi phải thấy mình hiện hữu
Tôi sợ
Khi phải quay lại những cơn mê giả dối
Lăn lộn
Trong mớ đời
Nhăng nhố.

Những ngày sau đó, tôi quên làm thơ.

(7/6/2010): Tôi đã về. SG những ngày đêm không say. Không còn những buổi đi chơi thâu ngày và nhậu thâu đêm, quay về cuộc sống của tôi. Cậu nói đúng, chúng ta ai cũng có con đường của riêng mình. Đôi khi tôi sống quá bản năng, quá đưa đẩy, quên mất mình là ai. Tôi phải quay lại tìm tôi trong những TÔI này.

Rượu ta vui
Chè ta say
Đêm chúng ta ngồi
Heo hút
Nhìn những cánh buồm bay.

Mắt mình buồn lắm
Mắt buồn lây
Mắt cù cưa lây nhây
Hàng lệ tỏ
Mắt người xa lắm
Có còn đây ?

2 nhận xét:

  1. thôi rồi, 50 năm sau những chuyện như thế này sẽ trở thành huyền thoại:)

    Trả lờiXóa
  2. Kỉ niệm như viên sỏi khô rơi vào lòng giếng cạn. ( Văn Cao )
    Tao là ai trong những tao này chứ?

    Trả lờiXóa

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...