Thứ Tư, 9 tháng 6, 2010

Đi tìm thời gian đã mất.


Đó là vào những hè năm 2005, mùa hè của vô tư hồn nhiên, có một tiệm đĩa trên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh, ngay cạnh cái ngã ba quẹo quặt vào hướng Thị Nghè, nơi chần dần cái Siêu Thị Điện Máy chấn giữ. Tiệm đĩa tên là Chicago, ông chủ người Bắc, vốn khôn lanh, với dịch vụ mua DVD rồi lấy 5000k ra là đổi được DVD mới. Tôi vốn phải cảm ơn ông khi chính ông đã giới thiệu cho mình hai bộ phim rất hay là Shawshank Redemption và The Green Mile. Ngoài những phim hấp dẫn, ông còn trưng bày nào nhạc là nhạc, những đĩa nhạc rất lạ lẫm, từ Rock nặng nhẹ cho đến Hip Hop ba xàm. Từ DVD The Beatles - Yellow Submarine cho đến DVD Britney Spear tuyển tập videoclip, từ Eagles cho đến Eminem, mọi thứ đều được ông sắp xếp thấu đáo trên những chiếc kệ, những chiếc kệ mỏng manh và đung đưa, nay chắc đã xám màu.

Tôi gắn bó với tiệm của ông rất lâu, phải đến mấy năm. Chúng ta đang nói đến năm 2005 chứ nhỉ. À phải, năm 2005. Khi đó, còn là một đứa lớp 6,7 gì đó, mân mê dưới những chiếc đĩa CD bìa đẹp là lùng, chiều nóng bừng lửa, ông hỏi, "con có nghe slow Rock không ? Có CD mới hay lắm." Và ông đưa ra đĩa X&Y của Coldplay, tôi chần chừ - rồi trước gương mặt của ông, xách gói mua về, một CD 10 nghìn, hộp nhựa, bìa đĩa đầy đủ. Cái bìa lạ lẫm.

Những đêm sau đó, tôi bị cuốn vào dòng chảy của Coldplay. Album đó, với một thứ âm nhạc tinh khiết, giản dị một cách đầy sắc màu, in dấu trong lòng tôi. Đến mức mà mỗi khi nghe lại, đầu tôi lại vất vưởng nhớ đến những thời bật máy quay CD, chiếc máy Panasonic mà khi đó chẳng ai thèm xài (đó là thời của những máy mp3 nhỏ gọn - những Ipod hợp thời) cùng chiếc tai nghe dỏm vô danh, tôi chui rúi ép mình nằm bên bức tường lạnh băng, ngân nga theo nhạc.

When you try your best but you don't succeed
When you get what you want but not what you need
When you feel so tired but you can't sleep
Stuck in reverse

Nghe xong bài này, tôi đã khóc.

Sau đó, cuộc sống làm tôi bẫng quên đi Coldplay, tôi bị cuốn vào trào lưu của những Black Eyed Peas (tôi mê Elephunk cực kì - cũng như tôi mê bộ phim Elephant của Gus Van Sant vậy), của Blackstreet Boys với những Never Gone, the Call là tâm điểm của sự bàn tán của đám con gái lớp mình khi đó, của những WestLife, của những band nhạc hợp thời thượng hơn. Tôi mua CD nhiều, vì khi đó Internet là thứ gì đó xa lạ đối với một đứa học sinh cấp 2 non nớt. Những chiếc CD vỏ nhựa được tôi lưu trữ cẩn thận vào những két được tạo ra để chứa nó, bán đầy ngoài nhà sách. Tôi rất quí chúng để rồi sau đó bậc cười lẫn mếu máo khi thấy mình đang đè nó nát bét.

Sau đó, tôi yêu Gorillaz, tôi yêu đến nỗi bảo thằng bạn thân nhất khi đó lùng bằng được cho mình cái DVD của Album Demon Days, mặc dù điều đó là vô vọng (vì chả có cái DVD nào tên như thế cả). Lại vẫn những đêm nhà chưa xây xong, cửa sổ chỉ là một cái lỗ vuông đầy gió bụi hất vào, nằm đó, vẫn với cái máy Panasonic cũ kĩ, ngắm trăng, nghe Feel Good Inc, vui lắm chứ. Vừa nghe nhạc vừa nghe tiếng chửi thề của bọn nhóc trong xóm, tiếng chó xủa vang lừng và tiếng dế kêu đâu đó.

Rồi lại đến những ngày chạy theo thời thượng, Eminem và đồng bọn, Rap riết, Green Day, đó là khi American Idiot thắng giải Grammy thì phải. Mọi thứ quay cuồng quá nhanh, khiến đôi khi tôi quên mất những gì mình nghe, mình cảm và cuốn theo mọi suy nghĩ của người khác. Tôi nhớ mình sướng rơn khi thấy Eminem có Top Hits trên MTV, mặc dù với một bài mình nghe chả thích thú gì mấy. Đấy cũng là thời tôi vừa đọc Maupassant, tai thì lúc lắc theo The Black Parade của MCR.

Âm nhạc để lại bao buồn vui, vì nó mà tôi đã tốn rất nhiều tiền chi cho việc mua một cái tai nghe, từ những cái 80k bán đầy ngoài phố cho đến những cái đắt tiền hơn, những cái DVD mua về cất tủ, những tờ giấy lyrics in ra để rồi dùng làm giấy đốt mỗi khi cúng cô hồn. Những phút giây nghẹn ngào khi mình cùng một đứa bạn ất ơ lên bục giảng hát Heal The World (hay bài gì đó nổi tiếng) của Michael jackson nhân dịp vui nào đó của lớp, giọng tôi khi đó khàn đục - còn giọng nó trong trẻo. Những hôm nó khoe cho cô giáo Anh Văn tờ lời nhạc bản Yesterday của The Beatles mà mình dày công tìm cho nó (có khi là xé sách trong nhà sách kế bên cũng nên), tôi trở nên bực mình và giận dỗi. Một kiểu giận dỗi mà chỉ trẻ con mới có.

Nói đến đấy, tôi quên mất, trước thời kì của Coldplay, tôi mê Beatles cực kì, từ một cái CD "1" tổng hợp, tôi say Beatles như mọi đứa trẻ khác say mê Let It be, Yesterday. Đấy là năm lớp 6, chính xác là như thế. Tôi tự mua cho mình một bộ Beatles 4 CD cùng một cuốn sách tổ bố. Nằm nghe Beatles, giận dỗi một cô gái nhỏ bé mà mình thích. Lớp 6, tôi đã tự làm cho mình một bài nhạc "It's For You" mà bây giờ mình vẫn còn nhớ giai điệu và lời ca đó. Tấn, thằng bạn cùng bàn loắt choắt, nghe màn trình diễn của tôi khi chui rút dưới ngăn bàn (khi đó lớp tôi là lớp bán trú) đã phán lên một câu : "Tao nghe thấy quen quen, mày có đạo nhạc ai đó không đấy ?" . Câu nói làm tôi cụt hứng, và mình cất giữ tờ giấy đó rất lâu, lâu đến nỗi bây giờ chả tìm lại được nữa.

Tôi yêu cô bạn nhỏ bé vào năm đó, cô không xinh nhưng cười duyên bạo, lại là một lớp phó học tập học cực giỏi (tuy tháng đầu tiên mình hạng 3 còn nó thì hạng 9 - sau đó thì tôi rớt hạng còn nó lên hạng vù vù), tôi và thằng ngồi kế bên cùng thương yêu nhỏ, với một thằng quân sư mập ú và quậy quạng, tôi dùng những món quà, những bức thư nhỏ gọn để khắc vào tim nó dòng chữ, "Tao yêu mày đó. Tao yêu mày lắm đó, mày có biết không ?" Nhưng, thằng gầy gò kế bên, kẻ tình địch của mình cũng chẳng ngu dại, nó khôn lanh chán. Ngoại trừ tình yêu đấu đá nhau, nó và tôi rất thân, nó hay rủ mình nghe Lucky của Britney Spear, và thuyết giảng liên hồi. Mình ngồi gật gù, ừ thì mày nghe Brit, tao nghe Beatles. Tao ngân nga Hotel california, Yesterday cho cả lớp nghe. Mày ngân nga : "Early morning .She wakes up.Knock, knock, knock on the door" với cái giọng gà vịt của mày cho ai nghe cơ chứ ? .

Rồi tình yêu cũng qua đi, những món quà con trẻ, những giận hờn vu vơ có khi làm tôi mất ăn cả ngày liền. Rồi cô bé nhỏ người ấy đi vào dĩ vãng, chúng ta chả còn chạm mặt nhau. Ngay cả ngay khi chúng ta thích nhau chúng ta còn chẳng chạm mặt nói chuyện tử tế với nhau lần nào cơ mà. Tuy nhiên, cô ấy thật dễ thương, khắc lên bàn tên của tôi rồi gạch nát tung nó ra, để lại những vết sẹo ẩu tả.

Tôi nhớ khi đó còn có 2 cái CDs Yesterday : Hits từ những năm xưa cũ, nghe hay cực kì. Thích mê và hay nằm nghe vào những ngày trời nắng. Ngân nga "Those were the days, my friends." Vui đáo để. Những ca khúc mang mác buồn. Rồi tới những CD Top Hits, những CD nhạc đồng quê, những MLTR, những tờ giấy lời nhạc lỡ xé trong những cuống Ca khúc bất hủ chiễm chệ trong nhà sách.

Hay như mỗi lần tôi qua nhà một đứa bạn sống ở con đường chợ Bùi Hữu Nghĩa, tôi hay bật bài Lemon Tree và chúng tôi hát cùng nhau. Chúng ta chúc mừng sinh nhật cho nhau, và hát bài "Happy Birthday to You". Cười hô hố. Hồn nhiên. Bây giờ, cậu ấy đã khác xưa nhiều lắm.

Cho đến những ngày cuối cấp 2, tôi lại yêu mến một cô bạn nhỏ nhắn, xinh xinh khác. Khi yêu mến ai đó, tôi khờ dại lắm, thấy mình như một đứa trẻ. Tôi bỏ tiền mua những món quà, đáp lại bằng những lời tâm sự lớ quớ. Những năm đó, tôi quậy tưng bừng một cách ngu ngốc, và trong khi cha mẹ lo lắng thầy cô quở mắng, tôi tự tìm cho mình một chút gì đó trong Kanye West. Vui lắm đấy. Những chuyện xấu rồi cũng đi qua, trời mưa phây phất những nỗi buồn chia ly, tôi lại dìm mình trong một cơn mưa khác, Gnarl Barkley. Bây giờ, mỗi lần nghe lại, tôi lại nhớ đến những hôm trời mưa, nhớ đến cô bạn nhỏ xinh xắn của tôi. Cho dù, tôi chả bao giờ có cơ may sở hữu.

Tôi vẫn gặp cô bạn ấy trên trường (may mắn là cô ta học chung trường với tôi), và mỗi lần nhìn vào đôi mắt trong trẻo ngây thơ của cô, tôi lại reo lên :

"Em có biết, đôi khi nắng trong mắt em làm tôi nhớ đến những ngày mưa."

Bây giờ, tôi giả vờ cố thấy mình như một người lớn để quên hết những ngày ấu thơ.

Tuổi trẻ đôi lúc là một sự ám ảnh đến kinh sợ.

Thế là xong. Đối với tôi, mỗi ca khúc là một kỉ niệm. Âm nhạc được tạo ra, xét cho cùng, thì cũng để nhằm dấy lên cảm xúc trong ta thôi, chứ đâu cần cầu kì cái chi nữa mà lắm thằng mãi xưng hô và dùng nó để bịp thiên hạ, để dấy lên cái tôi trong lòng.

Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô ...

Và, chúng ta rồi cũng như đá ngây ngô mà thôi.

5 nhận xét:

  1. Định viết về Coldplay mà lại lảm nhảm đi đâu mất.

    Trả lờiXóa
  2. Pip :
    cũng đang chờ cậu viết về Coldplay đấy

    Trả lờiXóa
  3. http://kingpersnake.blogspot.com/2009/10/evening-with-muse-radiohead-and_09.html

    Bài này có dc gọi là bài viết về Coldplay không ? Một band nhạc với cái tên lạnh lẽo nhưng tạo ra thứ âm nhạc ấm áp lòng người.

    Trả lờiXóa
  4. Hì hì, âm nhạc luôn ở đó dù ta có một mình hay hai, ba mình...Tôi cũng từng có một band nhỏ xíu tên là Three duck thu âm bằng băng cat-xet và từng chết mê mệt bài Lemon tree. hehe.

    Trả lờiXóa

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...