Thứ Tư, 28 tháng 7, 2010

Sỏi đá

Thật là đau giò. Ôi những con đường Sài Gòn về đêm, khó nhằn đến thế. Báo hại chạy lạc đến tuốt Quận Tân Bình rồi mới biết mình bị lạc. Đèn đuốc mờ mịt, đường phố lô cốt dựng đầy, gồ ghề. Một quán cafe quá rộng cho những buổi trình diễn nhạc sống như thế. Một con đường ngược chiều. Tối thui.

Xe tải chạy vùi đầu về phía trước. Tạo ra những tiếng động vang lừng dưới những viên sỏi, viên đá khắp đường, những mảnh chắp vá, những mảnh chắp vá.

Ánh đèn vàng vọt, như thôi miên. Hoa mắt. Chả thấy bóng dán một đồng minh nào cả. Chạy giữa gió, cát, những chiếc xe tay ga rù rì, những chú xe tải ầm ĩ. Âm binh.

Có gì đâu ? Hử, có gì đâu. Chỉ một vài chỗ ngồi là trống. Những tiếng vỗ tay lộp bộp trong quán, một chú bé được chàng ca sĩ - với chất giọng như Tuấn Ngọc - hát tặng bài Happy Birthday to you. Chú bé thổi nến, cay xè.

Có một cái gì đó ngột ngạt trong không khí, nơi những bản tình ca cũ kĩ cất lên.

Chị Quỳnh như nhỏ nhoi, mừng cho chị vì đã có được chỗ ở tốt mà không có một tí công sức của mình trong đó. Có một thứ gì đó khó hiểu. Một người con gái Bắc. Trông thì nhỏ nhoi, nhưng có một sức lực gì đó khó tả, một bản lĩnh, của một người con gái học Đạo Diễn. Chị kể, chị là một người gặp nhiều may mắn trong đời. Ừ, hi vọng là thế, và với may mắn đó có lẽ chị sẽ vui, sẽ sống vui trong cuộc đời này. Kéo nhau về, chị reo lên : "Ô, xe em có cái chống chân này, đỡ quá, thế mà khi nãy chị không thấy." .Lại đèo chị về, giữa âm binh xa lộ, quặc quẹo trong một con hẻm vồ vập xấu xí gần bờ kè. Gió không thổi.

Thế là mình lại lạc, một mình trong bóng tối, quay cuồng vật lộn giữa một đêm trắng xóa, chốn Sài Gòn vĩ đại.

Chị nhắn, Tối nay chị thật vui - nhưng thấy em vất vả quá. Chả biết trả lời thế nào. Vất vả đã không phải là từ mình hay dùng để than vãn, mình thường dùng "Mệt chết cha chết mẹ. Mệt vãi lu", hay đại loại những câu chửi hồn nhiên như thế. Vãi hết cả mồ hôi.

Có lẽ, cái cốt yếu là làm sao ngày mai mình đi bơi (và thiền) được với cơn nhức chân này.

trò chơi đầu đời – em đào mồ chôn dưới nắm sỏi quơ được

trong hoang mang em hụt hẫng
em ngồi một mình khóc/ cười trước mọi ảnh tưởng
tuổi thơ và hình bóng của nó
quê hương và mảnh đất

-Sỏi đá- Tuệ Nguyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...