Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Linh tinh về phim Elephant

Tối qua Vinh hỏi mình một câu, 'Nếu chú mày nói một câu thôi - chỉ một câu thôi về phim Elephant, thì chú mày sẽ nói gì ?' Mình thoái thác, với lí do chóng mặt, bởi vì không muốn nói nhiều về nó.

Sáng nay mình mới nghĩ ra một câu, bất chợt khi nắng ngày chiếu đưa đám qua mắt mình.

A slow-mo into the youth

The youth là một thứ gì đó cần được phải nhìn lại, nhìn thật chậm, thật thật, để chiêm nghiệm lấy nó. Vì giờ đây, ai cũng có vẻ quá ngây thơ khi nói rằng ta đã lớn.

Mày sẽ không lớn được nếu như mày chối bỏ tuổi trẻ của mình. Dù gì đi nữa, trưởng thành chính là tái sinh. Và có lẽ, tuổi trẻ chỉ là thứ tương đối, đồng đều. Tuổi trẻ không là tuổi, tuổi trẻ là tinh thần.

Tinh thần ? Vậy ánh sáng ở đâu khi cuộc đời của những đứa trẻ trong Elephant lại u ám đến thế, những thước phim chiếu chậm như đưa câu chuyện vào bãi tha ma. Đúng vậy, tiết tấu của phim chính là một hành trình đưa ta vào nghĩa địa. Kết thúc là hạ huyệt, chôn cất.

Ai là người tiễn đưa ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...