Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

30/7/2010

Chiều nắng khiếp. Đi gửi chuyển phát, đi qua bên kia đường mới sực nhớ là chả mang theo cái địa chỉ mới của hắn, điện thoại cũng cất nhà. Đành lội bộ về. Rồi lại lội đi. Vẫn nắng.

Bưu điện có mấy bà già nhân viên khó chịu phết, gặp ai cũng gắt gỏng. Hên là mình lễ phép, vâng dạ liên hồi nên bả cũng êm tính. Hàng gì đây hả em ? Dạ, sách ạ. Thủ tục, mở ra săm soi. Lấy giấy bìa gói lại, dán bụp bụp. Rồi, xong. Một bà người Bắc vô gửi hàng, một hộp thuốc đau mắt gửi lên Chùa ở Vũng Tàu, đống quần áo gửi về Hà Nội- người ta gọi là 'gửi về thành phố'. Lơ đãng thế nào mà bả cầm đến 2 tờ hóa đơn. Báo hại bà nhân viên giục mình chạy ra kêu la ầm trời không thì "bả đi mất đó em." Vô, mấy bả cười hề hề. "Á, thì ra là tờ của em." . Mình cũng cười lại, rồi nhận tờ giấy một cách nhẹ nhàng. Khiếp, vẫn nắng.

Cười qua cười lại thế mà chả ai chịu giảm cho mình cái phí chuyển phát nhanh đắt đỏ ấy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...