Thứ Năm, 1 tháng 7, 2010

Rong chơi cuối ngày mưa bão

Hôm nay sao mệt mỏi chán chường quá trời. Trưa đang khô queo thì trời chợt mưa như trút nước, ngập đâu không ngập, ngập ngay cái con hẻm mà mình chọn làm chỗ trú chân ăn trưa và tranh thủ nghỉ ngơi chờ giờ vào học.

Đuối, mệt một cách ngán ngẩm. Đôi lúc thấy mình như thác đổ.

Mưa to quá. Mưa như đang cay cú ai đó. Mưa rạp khắp đất trời. Những sợi dây điện chưa kịp vắt lên trên mấy cái cột bê tông, nằm oằn xuống mặt đường đầy nước, đi mà không khéo chắc mình giựt chết ngắc. Còn phải lo tránh mấy cái đống cát xà bần bày ra khắp vỉa hè, những chiếc xe quẹo gấp không thèm nhìn ai hết. Để lại những cú liếc ngược trông xa xăm.

Đi chậm lại, chợt thấy mưa Sài Gòn buồn. Mưa Hà Nội buồn một kiểu, mưa Sài Gòn buồn một kiểu. Sài Gòn buồn kiểu mắng nhiếc, Hà Nội buồn kiểu trách móc.

Ngồi đau đầu nhứt mắt suốt 4 tiếng. Chiều ngồi trong một quán cafe lắm quạt quay, ngồi nhìn các bậc phụ huynh tụ tập bàn bạc chuyện thi cử lớp 10, những cái tên thầy cô trung tâm dạy thêm bắt đầu được tuôn ra. Họ tranh luận rôm rả, sôi nổi.

Quạt không quay nữa.

Mình trả tiền cho chai Xì tin Dâu, thấy đắng mồm.

Mình chợt thấy như mình đang bay. Dương có lần nhắn mình "Ngủ ngon, và mơ thấy tên mình được viết bằng ánh sáng." . Dạo này mình hay nằm mơ, mỗi lần mơ là một cuộc phiêu lưu, một hành trình đầy rẫy những thứ lạ lẫm, khó tin. Đôi lúc mơ thấy mình mọc thêm đôi cánh, bay thẳng vào mặt trời như câu chuyện của Icarus. Đôi cánh không cháy, mà dường như tâm hồn mình đang cháy. Cháy thấu trời đất.

Và những cơn mưa lại rơi. Mình chợt tỉnh giấc.

Đôi lúc đi đường mình lẩm nhẩm :

"Ta nghe từng giọt lệ.
Rớt xuống thành hồ nước long lanh.".

Ừ thì mình đang như cánh vạc bay đấy thôi.

Rồi mình lại nghêu ngao :

"Ta đi lang thang theo ngày tháng, theo đời hoang
mang buồn đi bốn phương trời.
Ta đi rong chơi như là gió, như là mây
đi tìm quên cơn mê này. "

và rồi "ta nằm im chết bên đường"

Và rồi đường phố Sài Gòn quá mù mịt và bụi bặm để mình nằm im mà chết.

Không nằm im chết được thì mình lại đi, lại rong chơi để quên cơn mê này.

Hôm bữa đi chơi với chị Cẩm, quán cafe bật bài này inh ỏi, chị ấy hỏi tại sao SG hay mưa nắng bất chợt thế, ừ thì mưa nắng bất chợt mới là mùa mưa Sài Gòn. Nóng thì nóng oi bức kinh hồn, mưa thì mưa bạt mạng. Chị ấy thích những quán cafe Sài Gòn, đẹp lắm, xinh lắm. Ừ phải, Hà Nội làm gì có thú vui cafe này. Chí ấy nói về Dương, 'cái thằng hơn chị đến hai tuổi mà chị không tài nào gọi anh cho được. Cái tính loắt choắt của nó ấy.' Nhưng rồi chị cũng chốt lại một câu 'mà anh Dương tình cảm lắm em ạ.' Nắng chiếu qua mái ngói của quán, chói mắt. Mình hẹn chị khi nào Phương đến sẽ rũ nhau đi chơi. Chị hẹn mình một hai năm nữa ra Bắc đưa mình đến Sapa đẹp vô cùng. Ừ phải, nếu khi đó mình còn sống.

Mấy hôm nay, Dương cứ lải nhải về việc tặng cho hắn cuốn Kafka bên bờ biển. Tồi thật, mình hiếm khi cho ai thứ gì mà mình đã bỏ công sức và tiền bạc mang về. Dù không thích Haruki cho lắm nhưng vẫn có một thứ lưỡng lự gì đó ngăn mình gửi cho hắn.

Ấy thế mà hắn ko thèm cho mình cuốn Tuyển tập Kafka mà hắn chôm được ở Thư Viện.

Sách mình mua thì ngọai trừ những thứ quá vớ vẩn đem đi bán ve chai, còn lại mình đều trân trọng, cho dù mình không thích thú gì với nó đi chăng nữa.

Mẹ mình cũng thế, những cuốn Doctor Zhivago cũ kĩ xuất bản trước năm 75 còn nguyên vẹn, cùng những cuốn của Hemingway, hay 'Bản Du Ca cuối cùng của lòai người không còn đất sống', Jên Erơ,...

Giấy hơi cũ, mùi khó ngửi, nhưng giá trị của chúng thì không bao giờ cũ. Những bản dịch xưa, hay và nhiều tâm huyết.

Đang nghe 'Bốn mùa thay lá'.

Hôm thứ Bảy đi cafe Hàn Thuyên với Vinh, dạo quanh Nhà thờ Đức Bà và Bưu điện Thành phố, nhìn những cặp vợ chồng chụp ảnh cưới, chợt giựt mình, Sài Gòn đẹp quá. Dường như mình đã sống gần nó quá lâu, quá gần đến nỗi trước nay mình luôn bỏ qua vẻ đẹp đôi lúc thoắt ẩn hiện của nó. Những thứ thân thuộc quá thường bị ta lãng quên mà.

Ngồi bệt ra vệ đường mà ngắm nhìn ông cụ râu bạc phơ, cầm cây đàn mà gảy, thảnh thơi, cô đơn giữa những dòng chảy cuộc đời đang chạy hối hả xung quanh. Sài Gòn sống nhanh, Sài Gòn sống vội, người ta chạy nhanh quá, bỏ quên tình người bơ vơ.

Hai chú nào ấy từ HTV lại tìm người phỏng vấn, về một vấn đề ất ơ nào đấy. Chắc thấy mình và Vinh ngồi ngầu quá nên chả thèm lại hỏi một câu. Mình nhìn qua một tốp sinh viên, chắc mẻm là từ ĐH Kiến trúc, một anh chàng nào đó, lãng tử cầm guitar và quẹt những hợp âm dễ nghe, tốp bạn ngồi hát. Lá xanh rợp và một trời, hợp với màu đất nung của Nhà thờ Đức bà, trông đẹp đến lạ lùng.

Trời mưa, Vinh về, mình về.

Đang nghe 'Bài không tên số 10 trở lại'.

Trở lại.

Đã hơn một tháng kể từ ngày đầu tiên mình đặt chân đến Hà Nội.

Biết bao giờ mới được trở lại.

Có lẽ là không bao giờ.

"Nếu không còn gặp lại nữa..giữ cho trọn ân tình xưa... Tôi gửi em lời cầu nguyện...được bình yên được bình yên...về cuối đời...."

Dương nhảm nhí lại đòi mình cuốn Kafka bên bờ biển. Cái thứ gì đâu mà tồi tệ đến thế.

Buồn đến chết.

Đang nghe 'Đêm nhớ về Sài Gòn'

"Ta như cậu bé mồ côi
Cố vui cuộc sống nhỏ nhoi
Cố quên ngày tháng lẻ loi để lớn"

Coi cái DVD Divas mới nhất của PBN, thấy phỏng vấn hai anh ca sĩ nào đó, một anh nói 'Giọng hát KL mộc' , một anh nói 'Giọng hát KL làm em nhớ về quê hương'. Không câu trả lời nào làm mình hài lòng.

Đôi lúc thấy thất vọng với chính mình vì mình không thèm nhớ đến quê hương của chính mình. Đêm đêm mộng thấy đi ngao du nào đó bên trời Âu hay xứ Úc. Nhìn những con kangaroo nhảy, mình nhảy, mình muốn nhảy, nhưng mình đã té.

Mưa rừng ơi! Mưa rừng…

Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu.

Thích bài nì.

Thích mưa, vì mỗi lần mưa là mỗi lần mình nhìn qua lớp rào rạt trắng xóa của nó, không thấy chi hết, chỉ thấy chính mình.

Thích mưa, tối trời, vì khi đó mình lại mở 'Ướt mi' hay Uaral hay một bản Doom Metal mà nghe.

Thích mưa, vì khi đó mình có lí do chính đáng hơn để sầu đời, để tự ban cho mình một điếu thuốc và cười nhăng nhố.

Thích mưa, vì đơn giản, khi đó, trời thôi nắng nóng.

Trời nóng người ta dễ nổi điên, mà điên rồi thì chờ một cơn mưa thật buồn để tự dìm chết mình mà thôi.

2 nhận xét:

  1. ưa Hà Nội buồn một kiểu, mưa Sài Gòn buồn một kiểu. Mưa ở đâu cũng buồn. Mưa xong, chạy ra cửa sổ của toàn nhà 11 tầng, nhìn xuống ,thò cổ ra hít lấy hít để cái không khí mát lạnh, sạch sẽ.
    Lẩm nhẩm một bài thơ của đứa bạn yêu dấu mà nó làm tặng mình vì cả hai cùng thích bài " Crying in the rain"
    Xin được khóc trong mưa mưa ơi
    nước mắt kia sẽ giấu bởi nụ cười
    để bạn thấy tôi không bao giờ khóc
    để thấy tôi mạnh mẽ giữa cuộc đời.

    Sao cậu cứ nhủ nhủ tôi, cái vụ sách KK bên bờ biển nhỉ. Nếu ko có cậu, tôi chả phát dien vì cái cuốn đó như thế. Tặng tôi cho tôi vui.

    Trả lờiXóa
  2. Ước gì... có người bạn, như bạn, để ngồi cafe Sài gòn, nghe những bài nhạc Không tên...
    cogai_kieuky1184@yahoo.com

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...