Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

No-man

Hôm nay nghe thử vài track của No-man,một project khác của Steven Wilson,cộng tác cùng Tim Bowness.Phải nói là thứ âm nhạc dáng dấp Art-Rock,Prog-Rock pha lẫn Psychedelic Rock này nghe khá mệt và đòi hỏi người nghe một sự kiên nhẫn.Giọng hát của Tim không bộc lộ quá nhiều cảm xúc,nghe trầm và mệt mỏi nhưng khá hấp dẫn và phù hợp với chất nhạc của No-man.Steven thì vẫn thế.

Nhiều bài nghe u ám và chán chường ko chịu nổi.Tiếng Bass phá phách và guitar cô độc đồng hành với nhau,cùng với tiếng drum dường như ko có gì đặc biệt tạo nên một bầu không khí cô quạnh xung quanh bạn.

Tuy nhiên,vất vưởng đâu đó trong đống Albums,EPs của No-man vẫn có những khúc ca tươi vui và hiền hậu,nhưng đó chỉ là một dạng thức khác của những nỗi niềm day dứt khó có thể rũ bõ.

Tôi thích Wherever There Is Light,bởi vì nó quá đẹp.



Tôi yêu Pigeon Drummer bởi vì tính điên dại và u ám trong đó.



Tôi thích Pretty Genius bởi vì cái không khí chán chường đến chảy nước mắt.Một chút âm hưởng Jazz (theo tôi) cũng khá thú vị.Tiếng bass lạ lẫm hoà quyện với dòng chảy của nước mắt bạn.



Tôi mến Back When You Were Beautiful vì cái lyrics và nền nhạc nhẹ như bâng.



No-man.Art-Rock là thế sao.Những thời gian ít ỏi dành cho No-man rất đáng giá.Nghe No-man và lắng nghe thời gian trôi.Trong một đêm dài.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...