Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Ta buồn mình

Ta buồn mình
Tìm một mối dây thun tháo gỡ hoài chẵng nỡ
Làn sương buông văng vẳng mãi đầu xa
Ta có đến nơi loài hoa phượng nở
Dù mãi hoa tàn ta có ta

Ta buồn mình
Với một ngọn tầm vông hoài chết vọng
Ta tìm ta trên những chuyến đò xa
Ta mãi biết nơi đông ngọn gió tà
Chiều thăm thẳm lòng ta tàn có hết

Ta buồn mình
Vì một chút ánh dương chợt tắt
Vì lòng chợt hằn vết đau thương
Với hoa lá mùa xuân này sẽ rạn
Ta còn ai với lộc lá ngày mai

Ta buồn mình
Giận trăm ngã trăm nơi
Ta chẳng có chút nơi eo sầu trú giật
Ta buồn tí với rượu đời da diết
Dù ta còn hằn ai với ta ?

Ta buồn mình
Nằm nơi đầu ngọn gió phủ vàng
Phủi những đốm bụi tàn vương vấn
Ta đã nói lòng ta hằn đau đớn
Rằng chim bay mãi không điểm dừng

Ta buồn mình
Vì sầu ta không hẳn lớn diệu cùng
Mà ta tưởng làm cho mình đã chết
Mãi tương tư dìm lòng đâu chẳng mệt
Vùi dập trong tình một kiếp cuối sầu đông.

Gió đã làm cỏ vàng héo úa
Tôi đã làm tình tôi héo úa

Ta níu kéo mình qua bao kiếp nợ nần
Dù ta biết rằng hai hàng lệ tỏ
Nàng có chết vì ta nào có dịp
Gặp lại nàng trong khoảnh khắc mưa bay.

Gió thổi trĩu lòng mưa đừng tắt
Chùm sao rơi long bong mãi kiếp đời
Thôi thì uống uống một dòng vang trắng
Để cho mình dìm trong đám mây rơi.

Ta buồn ta
Còn ai với bụi trần....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...