Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Nôn

NÔN

Thị cầm chai rượu lên và tu. Bao giờ cũng vậy, hễ thị buồn là thị lại uống rượu, những tay nhậu sừng sỏ nhất cũng ngã vật ra khi so đo thách đấu tửu lượng với thị. Thị ngồi banh càng, cặp mắt liếc qua lại, miệng chảy bọt, đầu tóc bù xù như một con điên thứ thiệt. Nhưng thị không điên, bản thân thị ý thức được điều đó – mặc cho lũ đàn ông đàn bà trẻ nhỏ dèm pha đủ điều. Nào là thị giết cha mẹ mình, nào là thị đã từng vào trại điên, nào là thị mắc bệnh phong ung thư tử cung cùi ghẻ lở này nọ, và còn nhiều chuyện kinh khiếp hơn thế nữa. Thị chả quan tâm. Cái đống hỗn độn gọi là đời này thị đã kinh qua nhiều. Lũ chó người ngồi vật vờ bên những cô em xinh xinh ngực nở ấy, thị đã có thời nuốt trọng, và sáng hôm sau chúng nó lại hiện nguyên hình là lũ tri thức mặt nghiêm nghị quần áo bảnh tỏn tướng tá cao sang làm chủ thiên hạ. Chúng ném cho thị một nhúm tiền và hăm hở quay lại công việc và vợ con bơ vơ của chúng. Thị nhổ vào mặt đám người phe phẩy đuôi chó nhưng cố giấu nó đi sau lớp veston ấy.

Cái quán chứa đĩ nhếch nhác này làm thị buồn nôn. Ném một cái nhìn về phía mấy cô em út hở hang, thị đi ra khỏi quán.

Rượu vô người, thị lườm bất cứ ai thị gặp trên đường, từ một anh quét rát đến những đứa choi choi sống về đêm. Thị nôn nhiều lần. Thị đi loạng choạng và chơi vơi giữa con hẻm tối tăm và thối hoắc, lâu lâu đứng lại tại một cây cột điện nào đó, chớp mắt say sưa ôm lấy nó ít phút rồi bừng tỉnh đi tiếp. Thị mò mẫm giữa những bờ tường đầy rẫy những hình vẽ bậy của đám con nít ranh xen lẫn những dòng “Khoan cắt bê tông” rõ mồn một. Thị nôn.

Mùi gì đó xộc vào mũi chị. Đó là mùi của đường phố Sài Gòn lúc nửa đêm. Mùi của kim tiêm, mùi của ma túy, mùi của những đứa trẻ vô gia cư vật vạ ngoài lề đường. Thị nôn.

Thị nằm bên ghế đá và ngủ. Thị mơ thấy những ước mơ thời tuổi trẻ. Những ngày học sinh tưoi rói, những bầu trời xanh ngắt một màu hi vọng. Rồi thị quen anh ấy, một người đẹp trai, cao ráo với những lời hứa hẹn về một tình yêu vĩnh cữu. Thị có mang, gã bỏ trốn. Thị mới 16 tuổi khi đó. Cuộc đời sóng gió từ khi thị bị đuổi ra khỏi nhà trước ánh mắt vô cảm của gia đình. Thị phá thai. Thị chìm trong đau đớn, nước mắt và máu. Thị chính thức ra đời, cái cuộc đời nhếch nhác nơi thị đã vùi mình trong nhục vọng giả tạo và những phút giây ô hợp để đổi lấy những đồng tiền dơ bẩn. Thị bị đánh rồi thị lại đánh người khác. Cuộc sống là phải chà đạp lên nhau.

Đấy là thị đã bay đi mất 20 năm rồi. Cái kiếp người sao mà nhỏ nhoi và bạc mệnh. Những tình yêu đến rồi ra đi phũ phàng chỉ với một câu nói nhỏ nhẹ của thị “Em là đĩ.” Thị đã từng mong muốn có một gia đình hạnh phúc với những đứa con đẹp đẽ trắng trẻo nõn nà. Thị khóc nhiều. Thị cũng say nhiều. Thị chửi nhiều.

Bây giờ thị đã cô đơn trong cõi đời này. Thị đã già so với tuổi nghề, rồi thị sẽ về hưu. Thị hằng nghĩ mình an hưởng tuổi già thế nào ? Thị uống rượu để quên đi, nhưng nỗi sầu càng thêm tợn. Rồi thị chửi rủa, xĩ vả những đứa đĩ trẻ hơn mình, chửi cả khách. Thị cũng đôi lúc bị tởn do hành động điên dại đó. Nhưng thị mặc.

“Cô đang lạnh đấy.” – lời nói trìu mến nào đó đã làm chị thoát khỏi cơn mê. Một ông chủ quán mì gõ bên đường dìu thị đến ngồi ở một cái ghế nhựa chèo queo. Nước lèo sôi nghi ngút, thị ấm người. Hay sự quan tâm của lão chủ quán làm thị ấm lòng. Thị cũng chả biết. Cảm xúc về cái gọi là tình người đã lâu lắm không còn trong lòng thị. Thị nôn xuống một nắp cống gần đó.

Lão chủ bưng ra một tô mì hi hút khói. Thịt thà đầy đủ. Thị nghĩ là có lẽ còn chất hơn những bát mì của các khách thường trực. Thị húp nước nóng, lưỡi thị bỏng ran nhưng thị mặc kệ. Thị húp rồi ăn như chưa bao giờ được ăn. Nước mắt thị rơi. Thị rơi vì cái nóng, cái nồng của bát mì hay thị rơi vì cái tình của nó. Thị nhìn lão chủ, một nụ cười tươi, lão vẫn vui vẻ cho dù chả còn ai ghé thăm cái quán mì gõ của lão nữa. Đã quá nửa đêm. Cái rét ẩn mình trong cơn gió bụi. Thị ăn xong bát mì và ngồi nhìn về xa xăm. Thật ra là thị nhìn về con đường lớn bên cạnh, nơi tiếng nẹt pô vang đều và tiếng chửi rủa của đám choai choai đầu xanh đầu đỏ ù cả tai thị.

“Đêm nào chúng cũng ở đó, khoe mẽ, trình diễn cho nhau những màn diễn điệu nghệ trên những chiếc xe xịn chúng nó rút két gia đình mà mua được. Những tiếng cười nghe ngây thơ quá chừng. Nhiều đứa đã chết. Trước mắt tôi. Tuần trước, 1 thằng đâm đầu vào nơi tôi bán, trúng một hòn đá và keng – thùng nước lèo của tôi đổ hết vào mặt nó. Những tiếng ọc ọc vui tai. Nó không chết, bị bỏng một tí tẹo và hơi bị chấn thương não, gãy tay. Tôi cũng nghe thấy tiếng rắc một cái, khúc từ cùi trỏ đến cái bàn tay ấy, người ta gọi là gì nhỉ ? – bị quặp ngược ra đằng sau. Tôi chỉ cười. Cuộc đời tôi đã chứng kiến nhiều cái đáng kinh sợ hơn nhiều. Những cuộc thanh toán đẫm máu. Thế giới chúng ta đang sống thật lạ. Chúng ta đang đạp lên đầu nhau và sống, có phải thế chăng ?” – Lão nói một hồi rồi trầm ngâm suy tư. Thị buồn nôn. Thị ngồi nghía những ánh đèn đường trong bóng tối tĩnh mịch. Rồi như trong vô thức, thị nhớ lại những khắc giây hạnh phút của đời thị - lần đầu tiên thị hôn chàng trai của đời mình, lần đầu tiên thị làm chuyện ấy với anh, lần đầu tiên thị mặc một tà áo dài trắng tinh chưa nhuốm bẩn.

Ấy mà cái thời ấy đã qua. Thị nghe tiếng chó sủa đều gay gắt, thị nghe tiếng ruồi bay nhặn xị. Thị nhìn lão chủ quán, lão cười. Thị quay mặt đi và chạy.

“Này cô.” Thị không chạy vì tiền, mà thị chạy vì một nỗi đau tận cùng. Tiếng chó sủa như đeo bám lấy thị. Thị vừa chạy vừa cười ngặt nghẽo. Rồi thị thở dốc ra những máu là máu. Thị nôn ra hết những miếng thịt, những cọng mì ăn ban nãy. Thị móc họng nôn ra hết. Rồi thị lại cười.

Thị đứng giữa con đường vắng và cô quạnh. Bóng tối ở phía trước. Thị có đang rơi vào nó ? Tiếng gọi của lão chủ quán vang lên sau lưng thị. Thị không quan tâm. Thị nghe thấy tiếng ọc ọc và răng rắc của thằng choai choai nào đó lỡ dại đâm vào quán mì gõ ấy. Thị nghe thấy chính mình đang thở dài. Thị nghe thấy gió bụi quành quạnh lấy bầu không khí dày đặt xung quanh.

Tiếng gọi càng gần. Và ngưỡng cửa đến bóng tối càng gần.

Thị nôn.

15/3/2010

1 nhận xét:

  1. truyện hay. không biết bây giờ có bao nhiêu người đang trong tình trạng như Thị nhỉ?

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...