Thứ Bảy, 23 tháng 1, 2010

Sài Gòn mùa giông bão

Hôm nay, quanh Sài Gòn.
Tôi không còn thấy em,
Không còn thấy mặt trời.
Không còn nhìn thấy nhau.

Hôm nay, quanh Sài Gòn.
Trời mưa u uất hoài.
Làm sao tôi thấy đời
Làm sao tìm lấy nhau.

Hôm nay, quanh Sài Gòn.
Đời ta như mất rồi
Làn mây bay gió chiều
Cuốn theo lắm bi ai.

Hôm nay, trời chợt nắng
Sau bao cơn mưa
Sau bao mê say
Sau bao giọt nước mắt nồng cay.

Mưa đã qua đi.
Mưa đã ra đi.
Ta đã ra đi.
Bao cơn mê đã ra đi.
Em đã ra đi.
Chim đã bay.
Bay rất xa.
Gió thổi mây bay.
Bay rất xa.
Xa vời đau thương....

Một bài nhạc đầu tay ư ? Tôi không biết. Tôi ngân nga lấy những giai điệu trong đầu và viết lời trong tim.


PS:
Rồi một ngày xa xăm nào đó
Buồn một đời du dương nào đó
Ta sẽ nói với ta vài câu gì đó :
“Mày chỉ là cát bụi.”
“Mày chỉ là con rắn la đà.”
“Trong cõi bình sinh vô cực vô thiên.”

Vốn là thế, thiên thu bất tuyệt
Gió đưa phành phạch
Cuốn ta khắp trời
Năm tháng ngao du
Bốn bờ bốn bể

Ta đã nhớ
Rồi ta sẽ quên
Nhất thời u uẩn
Nhất thời buồn
Nhất thời say
Nhất thời chửi
“Đời là chó.
Nhắm rượu cho xong.”

Ta vốn là mây là cát
Là gió là trăng thao túng đất trời
Nay gió ngừng trăng đến bờ tận thế
Mây mù xa cuốn từng khúc lệ rơi.

1 nhận xét:

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...