Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Anh

Anh còn đó không anh ?
Không
Anh đã ngủ giấc ngủ ngàn thu.

Xương anh vỡ
Thịt anh tan
Khi đó anh nghe tiếng gọi của Người
Anh với tay và gào thét
Người dần xa.

Trong ngõ tối
Đầu đau nhứt
Tay run rẩy
Lịm dần
Lịm dần.

Trong ngõ tối
Không ai đếm xỉa
Không ai hay
Mọi người nhìn máu anh chảy
Chảy thành từng dòng
Quanh trái tim thổn thức
Và ngại ngùng.

Trong ngõ tối
Không ai quen
Không ai cho anh mượn
Dao hay súng
Anh tự nhủ
Mình đang khó thở
Khó thở.

Tiếng bass trầm cảm của đời
Anh đã vứt
Mọi thứ chỉ là cát bụi
Trong sa mạc
Chết là hết
Anh tự nhủ
Khó thở.

Anh cắt tay
Anh tự dìm mình
Anh hét
Anh gào
Anh la
Anh nhìn trời
Rồi lịm.

Người dang tay
Đón nhận
Giã biệt.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...