Chủ Nhật, 31 tháng 1, 2010

Một đám đông đầy cô đơn đi trong giá rét. Tôi cô đơn, bạn cô đơn. Con người, cái thế giới này đã chết, đã bị nhấn chìm trong giối trá và giả tạo. Điên cuồn. Mọi thứ đều vô nghĩa. Ta sẽ chết. Có ai hay, có ai quan tâm. Tất cả mọi thứ đều đang chết. Chết gục trên bờ vực thẳm. Xa xa là bóng hình của ai đó. Tôi không biết.Cái bóng đổ dài lan trên mặt đất và đè lên bóng tôi. Tim tôi nặng trĩu. Có ai hay. Tại sao ? Câu hỏi vô nghĩa ????????? Vô nghĩa thế nào ? Mày có trả lời được không ? Con người đã chết trong tâm từ lâu lắm rồi. Chúng ta là những chiếc xe chạy ngược. Chạy ngược. Mọi thứ đều chạy ngược. ??????? Chạy ngược. Bóng đổ. Mày đang chết đó. Trống rỗng. Tôi. Còn ai nữa ? Cậu nói đúng, Dương ạ, tôi là cái cứt gì chứ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...