Chủ Nhật, 17 tháng 1, 2010

Chủ Nhật

Sáng Chủ Nhật
Bần thần bên một tách cafe
Nghe râm rang một bài ca vô vọng
Chợt thấy mình buồn
Và tự hỏi
Mình là ai ?
Mà sao không dám nói thành lời.

Sáng Chủ Nhật
Ngồi gật gù bên khúc gỗ
Như một khúc gỗ
Không dám làm gì
Kể cả khóc.

Sáng Chủ Nhật
Gió thổi lạnh buốt đôi tay
Gõ lọc cọc bên chiếc máy tính già nua cũ kĩ
Rồi nhìn ra
Thấy đời đã bay mất
Như làn gió bụi.
Khóc làm gì ?
Hỏi làm gì ?

Phâp phồng cánh mũi mùa xuân đến
Nhớ một ngày đã mất
Nhớ một chiều đông sắp tàn
Nhớ một cảnh rề jim buồn da diết
Nhớ một giọt lệ rơi lã chã trên vai
Ký ức
Đã đi xa trăm ngàn thế kỉ
Không thể cứu vãn
Trong một sáng Chủ Nhật u ám
Lạnh lẽo
Và không người qua ...

1 nhận xét:

  1. "Sáng Chủ Nhật
    Ngồi gật gù bên khúc gỗ
    Như một khúc gỗ
    Không dám làm gì
    Kể cả khóc."
    Thích đoạn này. Ngày trước tôi cũng từng làm một đoạn thơ hao hao thế thì phải. Để nhớ xem nào.
    "Tảng đá nặng vì triệu năm không bào mòn nắng gió
    Bất động như anh
    Chuyển động đi anh
    Em cần anh. "
    Cuối tuần phải tươi tỉnh đi chứ. Tuổi nhỏ nên uống sữa hay Milo vào buổi sớm.
    Lại nhớ hôm qua thi môn điều kiện tốt nghiệp Tư tưởng HCM. Có câu " Anh (chị) nhận xét thế nào về vị trí vai trò cả thanh niên trong sự nghiệp xây dựng và bảo vệ tổ quốc trong giai đoạn hiện nay." Dù nghĩ đến cậu và thấy chán bỏ mẹ nhưng tôi vẫn phải bắt đầu bài thi bằng một câu thế này. Bác Hồ nói "Một năm bắt đầu bằng mùa xuân. Đời người bằng đầu bằng tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mùa xuân của xã hội. "...
    Khà khà thế đấy, Youth without Youth ạ .

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...