Thứ Ba, 17 tháng 8, 2010

Ngày xưa.

Hôm nay mình lại gặp bạn, trùm trên người một cái áo khoác dày cui đỏ lòm. Bạn lên tiếng mình mới nhận ra.

Bạn hỏi mình còn nhớ bạn không ? Còn không ? Chắc còn. Bạn hỏi mình còn giữ số điện thoại cũ không. Ừ thì. Số nào ấy nhỉ ? Bạn lấy điện thoại ra bấm bấm. Uhm. Nhớ rồi. Số đó đúng đấy.

Nắng làm bạn kéo mũ trùm che lấp khuôn mặt, chỉ lộ ra một mái tóc chải khôn khéo. Bạn vẫn nhỏ nhắn như ngày xưa.

Ngày xưa Hoàng thị

Mình buồn cười. Trưa đã nắng chan chan, gắt gỏng mà bạn còn vận vào mình màu đỏ. Bạn vẫn còn cái nụ cười ấy. Giọng cười ấy. Nghe giòn tan. Lạo xạo. Như tiếng bánh vỡ.

Và mình lại nói. Bâng quơ. Chỉ bâng quơ, cho ra khỏi đám đông này. Cho ra khỏi sự nhốn nháo, sự rề rà, sự bỡn cợt này. Mình lại hỏi. Bâng quơ.

Bạn lại cười. Mình lại chẳng còn nhớ đến việc cái mồm mình đang phát ra những âm thanh gì nữa. Chỉ còn lại quá khứ.

Bạn một thời là thứ động lực duy nhất khiến mình đi học. Những năm cuối cấp 2 chán òm, vô vị với những thứ bài tập chán nản - Toán Văn Anh - từ những ông thầy bà giáo mặt nhăn nhó hù dọa đủ trò. Cuối cấp. Lũ bạn nhảy nhót, quậy đùa. Sắp tự do rồi. Sắp tự do rồi. Giải phóng khỏi sự áp bức. Mình cười hề hà. Ngồi cạnh bạn, thế là vui rồi. Cần gì trông chờ đến thời khắc hạnh phúc đó. Thực ra không hạnh phúc lắm. Vì xa trường, là xa bạn, là xa khỏi cái xứ nhốn nháo đó. Xa khỏi cái mớ càn xiên đó. Xa khỏi mọi thứ đã từng âm thầm nhuốm máu trong tim.

Nghe mà bấn loạn. Bạn là lớp trưởng. Không cao ngạo, mà thực ra rất âm thầm, âm thầm chịu nhịn cái nỗi đau vớ va vớ vẩn mà bạn cày ra. Những vết sẹo mà bạn tự gieo lên cánh tay, những vệt nước mắt tự thân vận động chảy xuống bàn. Mình không giúp gì được. Bạn có vẻ may mắn vì khi đó, ai cũng nháo nhào cho bạn, mình thì không. Mình để bạn một mình.

Có những lúc mình thấy thật vui. Những thứ vui nhỏ nhặt. Như khi ai đó kéo mình ra đâu đó ngồi, bạn kéo mình lại. Như khi bạn nhìn quanh quẩn như kiếm tìm mình. Như khi bạn rủ mình đi chung đến một nơi nào đó. Như khi bạn tâm tình với mình một câu chuyện buồn nào đó. Như khi bạn lắng nghe mình chia sẻ một thứ gì đó.

Rồi một thoáng, điều đó mất đi. Đôi lúc bạn vô tâm với mình. Đôi lúc bạn chả còn nhớ mình là ai. Chỉ còn lại những vết cắt, những nỗi đau vớ va vớ vẩn. Một mình bạn, một cõi bạn, với con dao rọc giấy hay cây compa sẵn sàng trên tay.

Bạn cười. Nụ cười lạo xạo. Thêm một vẻ ngây thơ. Đôi mắt trong trẻo. Như in dấu vào cuộc đời bất cứ ai lỡ đi ngang qua bạn.

Rồi đến sự chán, rồi đến sự nhạt nhòa.

Và rồi mọi thứ đều chấm dứt.

3 năm.

Và rồi trưa nay mình lại gặp bạn. Cùng trường. Chả bao giờ gặp nhau. Bạn học chiều, mình học sáng. Đi ngang qua nhau, cũng chỉ bâng quơ. Bâng quơ.

Và nó chỉ còn là một hạt nước còn tồn động trong cái kí ức chỗ trồi chỗ sụt này.

Bạn đứng chờ một người bạn khác. Mình đi trước. Nắng, từng hạt một, từng hạt một, sự vương vấn. Đọng lại.

Ừ thì tạm biệt, người bạn cũ.

2 nhận xét:

  1. Khéo phết nhỉ? Mới nghe bài Những ngày thơ mộng xong đã...
    Tìm đâu những ngày thơ ấu qua?
    Tìm đâu những ngày xinh như mộng?
    Tìm đâu những ngày thơ?
    Tìm đâu những chiều mơ?
    Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?

    Tìm đâu những ngày chưa biết yêu?
    Chỉ thấy, thấy lòng nhớ thương nhiều
    Rồi đêm ta nằm mơ,
    Hồn say ta làm thơ
    Ngồi ngâm trách lòng ai hững hờ....

    Ai tìm giùm đàn bướm trắng
    Bay tìm tình đường loang nắng
    Ai tìm giùm cô gái xóm
    Khoe giọng hò đường hoang vắng
    Và nhớ đi tìm đàn bé nô đùa
    Ngoài đồng lúa hay trong sân chùa

    Tìm đâu những ngày thơ ước mơ?
    Tìm đâu những ngày hết mong chờ?
    Ngày thơ biết tìm đâu,
    Ngày thơ biết tìm đâu,
    Tìm đâu, biết tìm đâu, đâu giờ?

    Trả lờiXóa
  2. Làm sao tin được chàng trai này chỉ mới 17t nhỉ??

    Trả lờiXóa

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...