Thứ Tư, 25 tháng 8, 2010

Trong suốt


Anh. Nhìn. Nơi vô định. Cầu bắc ngang qua con rạch đen, tanh mùi. Nắng thổi, gió bay.

Cô. Ngồi. Nơi sạch sẽ. Nhìn biển. Thở dài.

Họ cùng đi. Anh băng qua cầu. Cô băng đến bờ sóng vỗ. Tiếng gió. Tiếng sóng. Hòa hợp. Nắng thổi liên khu vực, điểm đến : sự chung đụng. Đồng cảm.

Anh. Nhìn. Cô.

Anh nhúc nhích sau khi đứng lặng. Cô thở ngắn sau khi thở dài.

Biển hát bài ca cuối cùng của loài người không còn đất sống.



Thứ ánh sáng nhập nhòa của hoàng hôn sắp tắt. Lặng mình, anh lê bước theo cô. Cô vén váy, gợi tình.

Anh theo cô. Ánh sáng : tóc cô.

Những vỏ ốc, gai mình. Nét tinh tế trong những cái rãnh. Biển, vươn mình, xung quanh đầy cỏ từ đại dương.

Ánh sáng. Tắt. Điểm đến : hư vô.

Anh lạc mất cô.


Một đêm. Dậy trong sự chập choạng của ánh đèn, anh nhấc mấy và gọi.

0

1

3

Và những hàng số chợt đến. Anh nghe thấy. Giọng nói. Sắc lẻm. Một người con gái. Không còn tuổi.

Anh chợt quặn mình. Những cơn sóng đánh vào đầu.

Anh cúp máy.

Anh lạc mất chính mình.


Đêm của sự không ngủ. Anh. Đi. Vận đồ trông giàu có. Một con chó chạy qua, bóng kéo dài. Hành lang đầy sự đau thương. Anh. Đi.

Anh. Chạy.

Cô nàng vận đồ đỏ, chờ anh đã lâu. Đồ đỏ, rồi không còn gì, trong suốt.

Những đường cong, chạy chầm chậm rồi rung bầng bật. Bộ ngực đầy đặn, với những sự kích thích từ trong tim. Nó thở bập bồng. Đánh nhịp.

Thịch.

Thịch.

Anh. Rờ vào những đường cong. Tê tái. Những con chim mòng biển kêu vang bóng tối. Tiếng sóng.

Anh. Nhớ. Cô.

Cô nàng trong suốt ưỡn mình theo từng nhịp mân mê. Ngọn lửa cháy bỏng của sự thèm khát.

Anh. Ẩm ướt. Sự chiếm hữu. Thở. Rên rỉ.

Những cái bóng trong đêm nhá nhem.

Anh. Lưỡi. Liếm vào rốn cô nàng trong suốt.

Nhờn. Bóng.

Những giọt nước chảy.


Nắng thổi, gió bay. Vốn sáng.

Cô nàng trong suốt. Hút thuốc. Khép kín, trong một tấm gương. Anh. Ngoài gương, nhìn những gợn khói nhả dài.

Anh. Nhớ. Cô.


Mọi sự yên ổn. Một bước ngoặt làm anh tỉnh giấc. Một con số. Địa chỉ, khắc lên miến gỗ có mùi ẩm. Mốc.

Anh. Tìm ra. Cô.

Không có chuông cửa. Chỉ có sự tĩnh lặng. Bập bồng trong không gian.

Con vẹt la ai oán. Anh không nói. Cô. Nhìn. Anh. Thở dài.

Sự chiếm hữu không còn trọn vẹn.

Anh. Trong suốt. Hút thuốc. Khép kín, trong một tấm gương. Cô. Ngoài gương, nhìn những gợn khói nhả dài.

Nó biến đổi.

Cô. Đi đến góc phòng. Đi qua tấm thảm đỏ. Đi đến chiếc giường. Con vẹt im lìm.

Anh. Trong suốt.

Cô. Trong suốt.

Sự hòa hợp trong âm vang của con vẹt. Những gợn khói nhả dài nơi vô định.


Tiếng gõ cữa. Ai đó.

Cô đi ra.

Con vẹt la ai oán.

Anh. Khóc.


Anh. Chiều hư vô. Đi lang thang bãi biển. Gió tắt, biển thở dài.

Anh nghe tiếng hát xa. Trong một vỏ sò, với những cái rãnh.

Anh. Một mình.

Một con chó chạy lại. Bóng anh trải dài.

3 nhận xét:

  1. chà,cách anh dùng từ rất có nét khêu gợi

    Trả lờiXóa
  2. Không thể thích nổi cái truyện này.

    Trả lờiXóa
  3. hic hic, giờ mình đọc lại thấy cũng không thích.

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...