Thứ Sáu, 27 tháng 8, 2010

Sự sợ hãi đến từ bóng tối. Anh luôn sợ hãi.

Tiếng náo động của một gian chợ, luôn trống vắn, luôn làm anh lạnh gáy.

Anh chẳng thấy gì cả.


Phòng ngủ. Vắng. Hẹp. Thời gian tối. Đèn không tắt.

Anh gập mình. Tiếng bước chân nghe rõ rệt. Mắt anh không màu.

Một đốm trắng lóa sáng, nơi tiềm thức hé lộ những gam màu đã chết, đã đi vào quá khứ. Anh biết.

Cô gái nói với anh :

_Anh còn đấy chứ ?

Một câu hỏi về sự tồn tại.

Anh gập mình. Tiếng làm tình nghe rõ rệt. Cô gái lách mình né tránh ánh nhìn của anh. Hay còn đó một ánh nhìn nào khác. Anh không cần biết. Cô không rõ.

Thở hổn hển, anh trùm lên mọi thứ. Cô gái víu lấy tay anh. Anh bỏng rát. Sự dập dìu của những cánh buồm trôi. Cô cắn. Anh gấp rút. Sự dồn nén. Gam màu đỏ. Gam màu trắng. Lan tỏa.

Anh và cô nằm bất động một thời gian rất lâu. Anh không nói. Cô lặng im.

Cô gái nói với anh :

_Anh còn đấy chứ ?


Đường. Hẹp. Thời gian không rõ. Sau vài phút. Hay vài tiếng. Anh cần biết ?

Anh. Lộ liễu trong tiếng gió thở dài. Chúng đùa và làm duyên với anh. Anh phì cười. Đôi mắt trống rỗng. Nhìn vào hư không.

Tiếng xe cộ. Những ánh đèn vàng vọt. Những bọc ni lông bay. Chúng bay, cuộn thành những vòng tròn không mỏi.

Những vòng tròn. Hay những một phần tư của chúng.

Anh. Nhìn. Trời. Trong ánh mắt của đôi tai.

Mưa.


Nhà. Một mình.

Còn có ai ? Anh hỏi. Anh hỏi lần thứ hai. Rồi lần thứ 3. Rồi lần thứ 4. Rồi lần thứ n. Rồi lần thứ n + 1. Anh thở dài. Tiếng sóng. Màu trắng đã chết.

TV không màu. Tiếng chó sủa. Dây xích kéo lê, rồi dừng tại một cái lõm lồ của đất. Mưa âm vang. Mùi đất tanh. Xộc vào mũi.

Dị. Anh nắm cổ tay. Rỏ giọt. Mưa. Dột từ mái nhà. Không thủng. Chỉ có lổ thủng của anh.

Vòng tròn.


Một giấc mơ.

Trong đó, anh đang nằm giữa bãi biển. Đang nghe một bản nhạc của Ray Charles. Anh nhún nhảy. Anh thấy ánh mặt trời. Anh thấy. Bằng đôi mắt anh.

Đó là một cơn ác mộng. Phải chứ ?


Gam màu đen.

Hay là không màu. Anh không biết. Dù gì, sự nhận thức về màu sắc của anh đã tắt từ lâu. Làm thế nào để nói nó là màu đen khi anh không còn nhớ màu trắng là gì ?

Sự tồn tại. Nó làm anh day dứt.


Làm tình. Những cô gái xa lạ. Thơ dâng. Phối cảnh kỵ mã. Phép chiếu song song. Đừng dừng lại. Đừng dừng lại. Tiếng cô rên khe khẽ. Những ánh sáng lóe lên khắp nơi. Dĩ nhiên là anh không thấy.

Những điệu Jazz buồn của quá khứ.


Gió thổi.


Phòng tắm. Sàn trắng. Trơn bóng.

Lưỡi lam. Không mùi. Không màu. Không vị.

Va chạm.

Gam màu đỏ.

Gam màu trắng.

Gam màu đen.

Những gam màu ? Còn chỗ nào cho chúng ?


Thời gian lâu lắm. Người ta mới biết. Anh không mù, về mặt thị giác. Cái sự mù của anh như là một sự giao đãi giữa gam màu đen và trắng.

Sự tồn tại.


Có còn cô gái nào đến thăm anh trong cái đêm anh chọc thủng chính mình ?

4 nhận xét:

  1. vật vã thế - mà viết truyện không nhất thiết phải có làm tình đâu - nhất là tưởng tượng để viết thì càng không:))

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa
  3. đọc thấy rợn cả mình

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...