Thứ Hai, 23 tháng 8, 2010

Chị

Chiều nay hẹn chị lúc 4g30. Mưa tầm tã, đạp xe từ 4g20 hụt hơi đến nơi. 4g40. Vẫn trễ. Để chị đội áo mưa ngồi chờ. Mình ướt chẳng sao, nhưng để chị ướt thì quả là tệ. Chưa kịp xin lỗi thì chị lôi cái DVD Amélie mình mua cho chị ở HN 3 tháng trước, cho ngay vào túi xách mình. Mình cười nhăn răng, chị cũng cười. Tranh thủ 30 phút trước khi vào học mình kéo chị ra một quán café cóc trước trường.

Mưa rơi lộp độp vào cái xô đỏ khổng lồ của bà chủ quán. Mình ướt nhẹp. Chị hỏi. Ăn vận vậy vô học luôn à ? Chị lại cười, lạ, với đôi mắt buồn.

Mình biết chị đã gần hơn một năm. Chỉ là do những thú vui tao nhã về âm nhạc mà hai người chung đụng.

Mình lẩm nhẩm một bài hát không nhớ tên của Coco Rosie.

Mưa vẫn rát.

Năm nay là năm 4 của chị ở ĐH Kiến trúc, cái trường xập xệ mưa ngập mắt cá ấy là nơi lần đầu mình gặp chị. Lần đầu nhìn vào đôi mắt buồn ấy, mình thẫn thờ. Chị và mình đi cafe dăm ba lần. Lần đầu ở một cái quán tăm tối, đèn cầy cũng thẫn thờ. Lần thứ hai ở đâu đó mà mình cũng chẳng nhớ. Dăm ba chỗ. Take. Rồi Lumineux. Rồi xa xăm. Rồi xa xăm.

Lần này gặp lại. Chị khác lắm. Nụ cườ nở hoài trên môi. Đôi mắt vẫn buồn và sâu đến lạ. Một chàng trai mới đủ để làm chị vui mà. Đúng không chị ?

Hãy mãi mãi vui nhé.

Vẫn nhớ những khi chị khủng hoảng. Trông kinh hoàng đến sợ. Chị chúi đầu vào những bản nhạc u ám từ những band nhạc xa lơ xa lắc bên tận Na Uy hay một xứ xở Bắc Âu nào đấy. Chị trưng lên cho mình những tấm hình darkroom, với những thứ ánh sáng quá dị.

Ngồi như một mình với điếu thuốc cháy dài, chờ mưa tạnh, chờ những ánh đèn ru ngủ.

Có lần chị hỏi mình. Ra Hà Nội nhé ? Mình nói đi bộ chị nhỉ. Có hơn nghìn cây thôi mà. Ừ thì cũng được. Giảm béo tốt đấy. Đi xong chắc chết giữa đường. Mà khi chết nhìn hơi đúi, không được mũm mĩm.

Mình cười riết. Sẵn dịp bò ra sàn lau nhà một thể, chị nhỉ ?

Đôi lúc mình thấy chị thật lạ. Ôi dào. Chị cũng hơn mình tận 5 tuổi.

Chị nói chi thích nghe Indie, bịp kín lỗ tai và phóng với một tốc độ cao nhất trên con đường về Biên Hòa.

Chị cũng thích xem phim. Mình cho chị mượn cả đống. Trong đống đó, không biết có phim nào đồng cảm được với mình không.

Chị khuyên nhủ mình nhiều thứ khi có vài lần mình lỡ than vãn với chị.

Đôi lúc chị giúp mình vững lòng hơn.

Dù đôi lúc chị khiến mình thấy yếu đuối trước mọi sự quá đỗi rộng lớn này.

Và mình vẫn chán mình vì đôi lúc mình nghiện được nói chuyện với chị. Thức đêm chờ chị.

Dù gì đi chăng nữa. Mình vẫn yêu nụ cười cùng đôi mắt buồn ấy. Mình nhớ đã có lần làm thơ về nó, cho chị, tặng chị.

Đôi mắt


Thôi từ nay ta bỏ
Nỗi lạnh gáy
Bập bùng

Trong bóng đêm
Tôi mơ thấy đôi mắt ấy
Nồng nàn
Một con thuyền vàng
Chìm trong giấc mộng
Với những đồng tiền không bao giờ được tìm thấy.

Con ngựa trắng
Trong bãi cỏ
Nằm thơ thẩn
Thở dài
Tôi nghĩ là tôi biết
Tôi luôn biết
Nó nghĩ gì.

Tôi thấy bầu trời
Tôi thấy biển
Với đường chân trời thẳng tắp
Và đỏ chói
Những vệt máu
Và nước mắt cuối cùng
Cho một ngày
Với những ánh dương lấp lánh
Những đồng tiền
Không bao giờ được tìm thấy.

Nó nghĩ gì ?
Tôi luôn biết.

Tôi thấy một dòng sông trong đôi mắt ấy
Tôi quay đầu lại
Bỏ đi
Và con sông tan vỡ.

Nhưng
Tôi
Sẽ quay lại
Vì thời gian là mọi thứ
Tôi sẽ là thuyền
Điều hiêu trong bao kiếp người
Tìm kiếm những đồng tiền
Không bao giờ được tìm thấy.

Đôi mắt 2

Đôi mắt ấy
Dìm sâu trong dục vọng

Nhờ đôi mắt ấy
Tôi tìm ra được chính mình
Với nỗi u uẩn chiều muôn thuở
Với bao niềm nhớ nỗi sum vầy
Với bao khúc ca chìm trong gió
Với bao nhiệt huyết tuổi mùa xuân
Đã chết ....

Xuân đương đến nghĩa là xuân đương qua
Còn tôi thì sẽ già
Chìm trong dục vọng nơi đôi mắt ấy
Chìm trong tình buồn nơi đôi mắt ấy.

Nhớ lại những chiều đã qua
Những ngày sẽ đến

Những tàn đông sắp khép đời da diết
Những tàn xuân u uẩn khúc mai tàn
Những tàn thu quanh quảnh đời mưa gió
Những tàn ngày nắng biết nhớ nhung ai ?

Chìm trong sầu đời nơi đôi mắt ấy
Vì hạt giống sẽ đâm chồi nảy lộc
Vì ngày mai sẽ đến
Vì cuộc đời sẽ quay tròn trong bão lửa
Còn lửa thì thử vàng.

Chủ nhật còn buồn còn lê thê hơn nữa
Mảnh tình còn dài còn xa xăm hơn nữa.

Vài chén rượu mừng vui.

Tất cả những linh hồn còn nhảy múa trên cõi đời
Theo tôi nhé.

Cái liếc ngược trong tan tóc
Cái liếc ngược trong hành trình cô độc
Cái liếc ngược trong tàn đông đen đúa
Cái liếc ngược bay hoài mảnh tình xưa.

Làm tôi hãi hùng và dìm trong máu
Máu của những ngày mưa không dứt
Của những ngày tàn đời
Của những phút giây chờ chết.

Đôi mắt ấy xoáy sâu từng ngõ hẻm
Trong lòng tôi ....

Rồi mưa cũng tạnh. Mình lại bắt đầu tìm kiến những đồng tiền chưa bao giờ được tìm thấy.

6 nhận xét:

  1. Chị ấy thật may mắn. Một chàng trai mới đủ để làm chị vui mà.cậu như ngươi dàn ông ấy. :)

    Trả lờiXóa
  2. Đấy là một chàng trai học Du lịch. Hehe. Trông nghệ sĩ phiêu bạc ra phết.

    Trả lờiXóa
  3. Thao nao co kha nang lam Chi cua cau buon :(

    Trả lờiXóa
  4. Vẫn nhớ những khi chị khủng hoảng. Trông kinh hoàng đến sợ. Chị chúi đầu vào những bản nhạc u ám từ những band nhạc xa lơ xa lắc bên tận Na Uy hay một xứ xở Bắc Âu nào đấy. Chị trưng lên cho mình những tấm hình darkroom, với những thứ ánh sáng quá dị.

    Đó.

    Trả lờiXóa
  5. Thích 2 bài thơ của bạn.
    NNG

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...