Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Vô đề

Mọi thứ đã hết.
Chấm dứt.Mãi Mãi.
Tôi phải đi.
Tan biến hoàn tòan.
Trên cõi đời nhăng nhố.

Chiếc gương còn đó,soi đường tóc;
Méo mó hình thù cõi vô biên.
Em còn đó,và tôi thì hết.
Một mảnh hoa vàng,tóc thì bay.

Thế giới đã chết,bao tim vỡ.
Phó mặt cho ai ? Đức thánh hiền.
Sóng đã đến,hoa vàng đã rụng.
Phó mặt cho đời,thiếu gì tôi.

Ai ?
Là ai ?
Ca mãi khúc hát buồn đau.
Trên cõi đời nhăng nhố.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...