Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

Nerve

Nerve

Đường dài,cao và trắng
Vỡ vụn bởi cơn mưa.
Tường rêu xanh và chết
Đau đớn lắm thần kinh.

Những gương mặt mờ âm u đèn đỏ.
Những chiếc gương xám đục nỗi bi ai.
Tò vò đó,cổng và người chen chúc
Với ánh mắt mù mập trắng thay đen.

Thu mình lại và ko còn thấy
Thế giới đầy ánh sáng âm thanh.

Hi vọng rằng tôi đừng gần em quá
Để nghe âm thanh,chăng tiếng thở dài.
Chỉ đủ gần để tôi đừng chết
Bước một bước vượt nỗi đau thương.

-Katatonia-

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...