Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009

Điên và buồn bỏ mẹ !

Buồn bỏ mẹ một đời,
Trôi qua như giấc mộng.
Buồn bỏ mẹ một hôm,
Uống vài chung đa lệ.
Buồn bỏ mẹ một tình,
Lãng đãng có như không.

Buồn bỏ mẹ một sầu,
Sầu với nắng thân thương.
Buồn bỏ mẹ một vui,
Vui mà lòng lệ tỏ.
Buồn bỏ mẹ một lời,
Vương vấn lắm đau thương.

Đêm.
Sầu thum thủm với mùi hoa thơ thửng.
Sầu rỏm đời đui mù có hay chăng.
Sầu một mình ngủ yên làn gió bụi.
Sầu chán chường cùng rượu nếp thơm lâu.

Chiều.
Nắng hết,hoa rơi lõm tõm.
Xuống ao hồ lõm bõm.
Và tôi cười một vẻ buồn cười nhất độ.
Rồi tôi khóc một vẻ âu sầu nhất độ.
Rồi tôi đi trên mảnh vải đỏ au đường đời.
Và tôi điên trên nắp cung trăng đen đúa đắng cay.
Rồi tôi nằm trên bãi cỏ xanh xao,
Khóc mà cười hề hề như con trẻ.
Ôi con trẻ,
Nó có biết ta nhớ nó hay chăng ?

Trưa.
Sắm một khẩu súng bắn chim.
Đạn nhỏ đạn to lắp vào nòng.
Đạn to đạn nhỏ cùng một chuỗi,
Đùng đòang một ngõ ,trống tình tang.
Chim đâu chim đến đúng bờ ao.
Chim hót một khúc tình ca nghe giả dối đến sợ.
Chim về một mảnh tình ta.
Chim đi một mảnh nhuốm ma với đời.
Ma và cỏ hai vầng nhật nguyệt.
Cỏ ra ma ta hửi ta thèm.
Ta thèm đái một dòng rượu nhỏ.
Nhỏ cho mùi nó tránh hôi tanh.

Sáng.
Ăn một ổ bánh mì vướn bụi trần tục.
Uống một cốc coca máu đỏ hai hàm.
Răng rơi lã chã vào miệng Nada.
Nada nuốt lấy đời ta,
Nada nuốt cả bao linh bao hồn.
Nada hỡi Nada hãy,
Bao dung rộng lượng
Vì đời ta chỉ có một
Mà ngươi thì vô vàng.
Ta ăn cho xong rồi chép miệng,
Cút đi cút đi vang vọng trời.
Hừ hừ ngươi hửi ngươi hút đã đời.
Ta không quan tâm một chút nào mùi tanh mùi thối.
Vì đời ta vô vọng có ai quen ?

Nửa đêm.
Ta viết đôi dòng trong cơn điên loạn.
Vòng lao tù chôn sống cả tim ta.
Ta là ai trong bình minh vô biến vô tư lự và loạn xà ngầu ?
Là ai ?
Ta gieo một con xí ngầu trắng vô vàng tinh khiết thủy tinh.
Nó xoay đều không nơi nương tựa.
Xoay hòai chi những nẻo đường xa xứ.
Dù cuộc đời xa xứ có ai hay ?
Số mấy ? ta thầm ước ao trong cuộc chơi đã tàn.
May rủi ngẫu nhiên nhạc đời may rủi.
Sáu Bốn Ba Hai Một Năm bước đều
Những anh lính súng cầm,tay bắn nỏ.
Bắn vào đầu bay óc vẳng văng xa.
Xa và xa tít.
Đến tận chân trời nơi Hoàng tử Bé ngồi tư lự.
Câu hỏi cô đơn của một đời.
Và mảnh óc văng trúng chàng làm chàng giật bắn mình.
Chàng khóc những bài ca trẻ con thần tiên nhất.
Và chàng nhảy vào Nada Nadiếc một phương trời.
Chúc chàng may mắn.

1 nhận xét:

  1. Bài thơ đa thanh của một người đa nhân cách chăng?
    Cậu đóng nhiều vai, nói nhiều giọng, lý sự nhiều kiểu bất cần đời sao?
    Ngông ngênh hay là hoang mang đây. Tôi đoán là hoang mang.
    Thích khổ thơ trưa vì nó gợi đựoc hình ảnh rõ ràng, tâm trạng nhất quán. Có chút gì tuế tuế nữa. Nói về nỗi sợ hãi, cái ớn lạnh, sự ghê tởm, cô đơn hay lạc lõng đau cứ phải bằng cái giọng u ám, bà điên bà khùng đúng ko?
    Điên và linh tinh bỏ mẹ.
    Tiếp tục phát huy, cần dăm bài nữa là lập được một trường phái rồi.

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...