Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009

Cuộc phiêu lưu của chàng Đĩ

Tâm thế là quỷ là ma
Trên trần gian nhỏ lệ
Quỷ hay ma,ma hay quỷ
Thì cuộc đời chỉ cho ta
Làm đĩ.
Đĩ thỏa trên trái tim con người
Trên mảnh đất khô cằn khô đét
Và muôn đời than khóc đắng cay.

Đó là chàng.
Chàng buôn tay mà lăn lộn với đời
Với trái tim và con chim đập cánh.
Phú quý Lộc thọ,nhân lễ nghĩa trí tín,
Chàng có hay.
Bốn mùa mưa nắng nắng mưa,
Chàng có rõ.
Chàng chỉ biết đi trên mảnh đất dài,
Gọi là đường đời.
Sống cuộc sống vô vàn nhất độ,
Gọi là nìêm vui.
Chàng vui mà con chim chàng đập cánh đau khổ liên hồi.
Vì chàng biến thành,
Chẳng quỷ chẳng ma,
Mà là Đĩ.
Đĩ thõa trên muôn loài muôn vật.
Đĩ thõa trên bao tâm bao hồn.
Đĩ thõa hòai lắm mạng đau thương.
Và con chim chàng mất tích.

Chàng đau đớn khóc hòai da diết.
Chàng căm gan căm hận với mình.
Tại sao ? Chàng hỏi.
Không ai buồn trả lời,
Cho một tên Đĩ.

Chàng bước ra ngã ba vô tận,
Nơi Thượng Đế ngồi đánh cờ với Quỷ.
Họ cười vào chàng.
Cười một chập,
Mới thấy chàng đau đớn.
Họ nói:
"Chú chim vỗ cánh hòai bay mỏi đường,
Bị giam trong những tấm gương vỡ.
Vỡ vụn với tâm can đen đúa.
Đúa đen và vô tận
Như ngươi.
Nó lạc trong những mảnh rừng xa,
Xa tít mù khơi thiếu ánh vàng.
Rồi nó bay lên đồi nắng,
Và nó khóc.
Tấm gương giam cần xác thịt,
Giam cầm cả tâm can.
Ngươi hãy đi đi mãi cuối đường.
Đen đúa và vô tận.
Rồi sẽ tìm được,
Mảnh gưong vỡ vụn
Của nhà ngươi."

Chàng đi.
Đi xa xa tít tít mù khơi.
Xa thẳm xa thăm thăm thẳm trời.
Buồn vui ai hỏi thôi mà biết.
Long lỏng long leo leo mỏi hoài.
Chàng đi.
Đi qua những cánh đồng héo úa.
Gió thổi lông chàng bay phất phới,
Như những cánh cờ đen đúa.
Chàng ngửi thấy mùi nhựa cháy.
"Cháy nhà cháy nhà" ai đó bảo.
Chàng cười vang mình một tiếng,
Rồi nhảy long bong.
Chàng đến với Lửa,
Chàng đi với Lửa.
Lửa không tắt mà còn căm hận.
Chúng thổi tung bay bao mảnh hồn.
Và chàng cười.
Chàng đi.
Gặp một mảnh rừng với đôi sóc đang nhảy đực làm tình.
Chàng cười,
Rồi đái một bãi ngay mùa săn sóc.
Giết hết đôi con nước sạch sẽ sạch sành sanh sạch không còn một tí.
Chàng rỉa xương xỉa răng và bảo:
"Ngủ tí tì ti cho lòng thanh thản."
Và chàng ngủ.
Ngủ khò khò không mơ không mộng.
Sống hòai đời Đĩ thỏa đau thương.

Hôm sau,
Chàng đi.
Chàng gặp một đám người không ra người,quỷ không ra quỷ.
Chúng chặn đường chàng với vẻ đau đáu đớn.
Chúng bảo :
"Mày hiếp và giết vợ chúng tao.
Chúng tao giết mày."
Hừm.Chàng run một tí,
Rồi sau đó búng vài đường võ nghệ.
Chém đứt đao đầu bao con chim run rẩy.
Để lại máu me vươn vấn một góc rừng.
Hừm.Chàng khinh khỉnh.
Và chàng đi.
Gặp núi cao sừng sững,
Nơi cánh chim bay mỏi cánh.
Chàng leo.

Leo khổ cực ánh hào quang chói lóa.
Leo đau thương tay chảy máu dầm dề.
Leo mệt nhọc những vết thương hòai cổ.
Leo sao cho quên hết rượu trần.
Leo trăm năm trong những tiếng đùng đoàng chớp đánh sét nổ.
Leo hì hục những mảnh vãi thơ ngây.
Leo mãi ngàn năm trong ánh trăng buồn.
Leo mãi thiên thu.
Leo hoài cỗ bất thần trong tâm niệm.
Leo lâu lâu cho mỏi mang cánh đồng.
Leo thịt thạc cho mùi thêm thơm thắm.
Leo vươn vấn vấn vươn mãi mùa thu.

Đông đến.
Chàng đã lên đỉnh sau nhiều mùa khổ cực.
Chàng cười và thở hộc mấy lần.
Máu vãi vươn vươn vãi một trời.
Mà trời làm gì chứng giám cho ta.
Chàng khóc ra nước mắt.
Chàng tè ra nước mũi.
Chàng cười ra ma ra quỷ.
Và chàng thấy,
Cánh chim chặt ra làm ba trong tấm kính vỡ,
Nhiều sợi lông bay lẻ tẻ trong gió,
Tạo một vẻ thê lương kinh sợ.
Chàng chạy đến cánh chim không mỏi,
Đã đi sang đến cuối con đường.
Chàng khóc vì lòng chàng nhăn nhố.
Vì sao chăng không thể giúp tình đời.
Gương vỡ lại lành sao chàng không thể,
Hàn gắn nó.
Cũng như nỗi đau trong chính con người.
Nỗi đau thế kỉ lòng lùng bùng vô hạn.
Không tan biến.
Không bay vào hư vô.
Không hóa mình thành cát bụi.
Chàng cầm dao,
Chọt mắt mình.
Máu rơi lã chã.
Buồn da diết.
Đĩ đã chết,
Nhường thế gian cho bao thánh hiền.
Từ đó trở đi,
Không ai nghe tiếng chàng nữa.
Không ai khóc than cho chàng.
Cũng không ai biết chàng nơi vô lệ.
Chỉ mình Thượng đế và Quỷ và Ma,
Cười hô hố nơi bình sinh nhất địa.
Họ cười,
Cho một tên Đĩ xém thành người.

1 nhận xét:

  1. " Qủi xứ xung quanh ta
    Suốt đêm ngày hát ca
    hết vào rồi lại ra
    Chúng không bao giờ già"
    (Kịch Nguyễn Huy Thiệp )

    Vậy nên

    "Nam vô Di Đà
    Nam vô Di Đà
    Một tiếng chuông kình tỉnh giấc ma
    Bốn bề hoa thảo
    Nửa bức yên hà,
    Tan niềm tục.
    Mở lòng hà,
    Ba nghìn thế giới,
    Cửa thiền nào hẹp khách vào ra,
    Chị mày nga,
    Chị mày nga,
    Buồm từ ai kéo,
    Bè bửu ai qua,
    Tu đâu hơn được bằng tu nhà?...
    Ta, họa rằng:
    Sớm niệm Di Đà
    Dây loan đã đoạn kiếp tình ma!
    Mở buồm bửu phiệt
    Qua bến mê hà
    Lên cửa Bụt
    Niệm Phật bà
    Nhân duyên quả báo
    Trời xanh cũng tại tấm lòng ra !
    Chị Hằng Nga
    Chị Hằng Nga,
    Thiên đường ai tới,
    Địa ngục ai qua,
    Thôi về để kẻo vắng trong nhà..."
    ( Trang 456 -457, Du kí Việt Nam II)

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...