Chủ Nhật, 6 tháng 2, 2011

Xuân (5)

Tết chính thức hết từ đây. 3 ngày Tết không làm gì khác ngoài ngủ, ngủ rất say, rất ngon. Mơ mộng nhiều thứ quái chiêu, kì lạ. Có lẽ ảnh hưởng của mấy tập phim truyền hình The X-Files vừa xem (mẹ, thời xa vắng), hay The Exorcist (Quỷ ám - khiếp đảm cái vụ quay đầu 180 độ ra đằng sau - cái tiếng rắc rắc ám ảnh), hay In the mood for love (phim đẹp quá, tinh tế quá, gợi cảm vô cùng, cần quái gì tình dục, chỉ cần một cái vuốt nhẹ tay, một cái cúi đầu, một ánh mắt. Hãy tưởng tượng cái khoái cảm khi xem một bức ảnh bikini áo tắm đồ lót so với việc xem một bức ảnh khỏa thân trần trụi hoàn toàn.), hay mấy bản nhạc của Can (cái cách guitar vang lên ấy, phiêu không chịu được - nhất là khi quăng vào phim Trần Anh Hùng. Thích, day dứt mãnh liệt - nghe đi nghe lại hàng chục lần Mary Mary So Contrary [guitar solo quá đỉnh] và Paperhouse và She Brings the Rain[tiếng bass]).

Ờ thì mùng 1 cũng đi thăm thú đường hoa nì nọ chi đó, nhưng năm nào cũng như nhau chả đáng phải kể, cái kim tự tháp ngược chán òm, xấu hoắc, từa lưa vật thể lạ lùng chưng diện giữa rừng hoa. Vui nhất là năm nay đi sớm (5 giờ), ánh sáng mặt trời le lói, đường phố sạch boong, yên tĩnh. Thành phố nghỉ ngơi, thở dài. Gió thổi mang theo cái lạnh đầu năm. Đi chùa. Chùa yên tĩnh, vào chả muốn làm gì, lòng vòng quanh mấy bức thư pháp đắt đỏ kinh hồn. Ăn chay. Cầu an cả năm.

Mùng 1 đường vắng. Mùng 3 đường bớt vắng hơn đôi chút. Nói thẳng ra là vẫn như cũ. Ồn ào, xô bồ, hối hả. Đến lạ lùng, khi thành phố bắt đầu vắng thì buồn, khi thành phố bắt đầu đông lại cũng buồn nốt.

Thích ơi là thích quả táo trong the Steamroller and The Violin - bộ phim sinh viên cuối cùng của Tarkovsky.

1 nhận xét:

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...