Thứ Ba, 1 tháng 2, 2011

Xuân (3)

29 Tết. Không khí loãng dần. Tôi bật tắt màu nắng đang vươn mình qua cửa sổ. Dọn dẹp đầy đủ từ hôm qua, cửa kính sạch boong, giấy báo nùi cục quăng xó.

Bạn tôi ngồi chồm hổm xoa tay chống rét - cái rét Hải Phòng chắc kinh khiếp lắm -, miệng thổi phù phù nồi bánh chưng đương nấu. Lửa tắt bị gia đình mắng một chập. Bạn tôi thăm thú mộ phần ông bà, rướt họ về đón Tết. Tết đã chết tự bao giờ ?

Chỉ có vài niềm vui và nỗi buồn tồn đọng hết ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác.

Marlon Brando trong Bố Già, nằm giường bệnh nhích mi mắt một tí thôi mà rúng động đến kinh người.

Đọc Film Club đến đoạn nói về John Lennon thấy thú vị quá.



Tôi không thể nói nên lời. Âm nhạc đó, bộ phim đó, phong cách diễn xuất... Nhưng trên hết, đó là Beatles đấy nhé !


"Chờ bố một chút được không ?" Tôi nói. Tôi lục quanh trong đống đĩa Beatles của mình cho đến khi tìm thấy Its Only Love trong album Rubber Soul. Tôi cho đĩa vào máy và bật bài này lên cho nó nghe (ngón tay tôi giơ lên để thu hút sự chú ý của nó, đề phòng nó mất tâp trung dù chỉ là một phần nghìn giây thôi.)


"Đợi đã, đợi đã," tôi gào lên đầy phấn khích. "Hãy đợi đến phần điệp khúc ! Lắng nghe giọng hát này đi, nó như dây thép gai vậy."


Tôi gào lên trên tiếng nhạc : "Đây không đơn giản chỉ là giọng hát tuyệt vời nhất trong dòng nhạc rock and roll đúng không ? "


Khi đến đoạn kết của ca khúc, tôi ngồi xuống chỗ của mình. Sau một hồi im lặng thận trọng và bằng giọng nói thiếu tự nhiên (nó vẫn hại tôi, cái tuổi này), tôi nói : "Thế con nghĩ sao ?"


"Họ có chất giọng khá được."


Khá được á.


"Nhưng con cảm thấy thế nào ?", tôi gào lên.

Đánh giá tôi một cách thận trọng bằng đôi mắt thừa hưởng từ mẹ nó, nó nói : "Thật lòng ạ ?"


"Thật lòng."


"Không thấy gì cả". Im lặng. "Con không thấy gì hết." Nó đặt tay lên vai tôi tỏ vẻ giảnghòa. "Con xin lỗi bố."


Liệu trên môi nó có một vẻ thích thú ẩn giấu không. Liệu có phải tôi đã trở thành một ông già lẩm cẩm rồi không ?

Có lẽ là không ?

Ấy thế mà chiều rồi.  Tối nay đi đâu ta ? Bạn tôi trai tráng ở nhà nấu cơm cho gia đình. Bà mắng mỏ kinh khiếp. Cười. Tai nghễnh ngãng. Hết.

3 nhận xét:

  1. Giời, thời này mà còn lau kính bằng giấy báo, hỏng hết cả kính còn gì. Cứ Ocleen với khăn khô mà lau nhé.

    (Một người có thâm niên 25 năm lau kính)

    Trả lờiXóa
  2. lạc hậu quá anh à.
    mà má em dặn làm như thế, biết làm sao ?

    Trả lờiXóa

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...