Thứ Bảy, 16 tháng 7, 2011

Trà đá, nước ngọt.

Gặp Vinh lần nào cũng chóng vánh, rồi đi. Ngồi nói chuyện, chuyện lảm nhảm, đúng chính xác là như thế. Vì biết nói gì ? Lần gặp gần đây nhất là từ Tết, cũng nói chuyện, chuyện lảm nhảm. Thế mà vui. Vừa có cái gì xa cách cũng vừa có cái gì rất gần. Tối nay ngồi giữa một xa lộ không đèn, xe chạy theo đợt, lúc ào ạt ầm ĩ, lúc êm ả như ru. Nước ngọt tận miệng, trà đá tận răng. Không uống càfê, hay chất kích thích. Chẳng bỗ bã, chẳng ồn ào, chỉ rù rù thu lú ngồi yên đó, cười những nụ cười đơn độc.

Gặp Vinh lần nào cũng vui. Vui vì chẳng có gì đáng kể xảy ra cả. Ngồi lảm nhảm, chỉ thế thôi. Lần này lảm nhảm những gì lần trước đã lảm nhảm rồi, thế mà vẫn vui, vì có nhớ lần trước nói những gì đâu. Vẫn cười hà hà những câu chuyện cười đã kể, vẫn chửi rủa những cái đã chửi, vẫn khâm phục những người đã khâm phục. Vinh thoạt trông có vẻ hấp tấp, nhưng anh sống không vội, vì anh còn trẻ lắm (sinh năm 1989 thì phải), thế mà lại hay, hay vì chẳng phải mất công ú ớ tụ năm tụ bảy bạn bè lại – rồi tìm cách lấy lòng nhau, bợ đích nhau, nịnh bợ nhau, thảo mai nhau, rồi dần dà quên mất nhau - những người bạn tự đến với Vinh, thầm lặng. Vinh không phô trương, mặc dù tôi thấy anh rất giỏi, giỏi ở những gì anh biết, giỏi ở chuyên môn (anh học Đại học Kiến Trúc TPHCM), ở cách nói, ở chỗ đối nhân xử thế. Đôi khi cơn bốc đồng lại dấy lên trong anh, để rồi chửi đổng lên một tiếng, để rồi tiếng chửi lọt thỏm vào hư không, lại rù rù thu lú ngồi yên đó, cười những nụ cười đơn độc.

Có lẽ vì chưa gần Vinh đến mức tận tường mọi thứ nơi anh, để rồi chỉ thấy những thứ mà anh muốn cho tôi thấy. Nhưng tôi tin anh sống thật, thật từ việc tụ tập bạn bè lại cover bản Down in the hole cùng 3 bè đệm, thật từ việc mải mê cùng đống tranh Fractal khó hiểu, thật từ việc tổ chức những trò chơi tâm lý đánh đố cho bạn bè nơi một quán càfê thưa thớt nào đó, thật từ chỗ làm một bộ phim cùng cú máy tĩnh dài 5 phút – thật atmospheric, thật cảm giác - để rồi cười cợt khi nghĩ đến chuyện phát giấy mời cho những Trần Anh Hùng, cho những nhà đạo diễn điện ảnh lớn trên toàn thế giới, để rồi xem xong có thể hất mặt hỏi nhau : “Ê Hùng, thấy phim tui thế nào ? Khá khẩm chứ ? Đem dự Cannes được chứ ?”. Còn nếu giả như là tôi chỉ nhìn thấy một Vinh giả tạo, thì chẳng sao. Vì đôi lúc, chỉ cần những người bạn để ngồi nói chuyện, chuyện lảm nhảm, để khỏi mất công lo âu cho nhau, nghĩ suy về nhau, bực tức vì nhau.

Có lẽ lần gặp sau với Vinh sẽ là vào 3 tháng nữa, 6 tháng, hay một năm không chừng. Nhưng có lẽ anh vẫn chỉ thế, vẫn là Vinh như thể lần đầu gặp mặt, chẳng là ai, vì anh chẳng cần là ai cả. Để rồi lại nói chuyện, chuyện lảm nhảm. Không càfê, không chất kích thích. Chỉ nước ngọt, chỉ trà đá. Chẳng bỗ bã, chẳng ồn ào, chỉ rù rù thu lú ngồi yên đó, cười những nụ cười đơn độc, trên một xa lộ không đèn, nơi mà gió chẳng tài nào thổi tới được.

2 nhận xét:

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...