Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011

Ai cần lấy khoảnh khắc ?

Cầu lấp lánh sao trời. Ngõ tối đen kịt. Cảnh sát dí, huýt còi. Thủ Thiêm trong tiếng tàu xa. Mân mê tiếng rao hàng ban đêm. Leo lên. Leo xuống. Dốc như dựng đứng. Những cọng hành dăng đèn như muốn đổ sụp. Tan tành. Xe đạp, xích gần đứt, lọc cọc gõ nhịp xuống đường. Mọi âm thanh dồn lại. Mọi hình ảnh dồn lại. Ai cần lấy khoảnh khắc ? Chuyến tàu bay ban xa.

Gần hơn chút nữa. Mùi thơm của gió, của rét, của bụi, đương tỏa trong không khí. Miệng lưỡi nếm một mẩu bánh đa, trông ra mảnh trăng cuối làn nước, mờ đục. Ai bảo thành phố này buồn ? Tôi không bảo. Xe máy nẹt pô trên đường. Họ va vào nhau, rồi với một cú liếc ngược, mồm tỏa búa xua thứ ngôn ngữ mà bất cứ người lương thiện tử tế nào khi nghe cũng thấy ngượng mặt. Ai bảo thành phố này vui ? Tôi không bảo.

Tiếng nhạc rập rờn trong đầu. Không phải tiếng violin. Không phải tiếng guitar. Là tiếng đàn đáy, tiếng trống chầu, bần bật trong không trung. Thời gian, không gian như căn ra giữa chúng. Chỉ căn vừa đủ, thở nhẹ là đứt. Thế mà cô đào nương thở mạnh, vậy là chẳng xảy ra chuyện gì. Nhịp chạy loạn xạ trên xa lộ không đèn. Tốc độ trôi của mây, có ai tính được ?

Xa hơn chút nữa. Có thế nhìn thấy gì ? Không thể nhìn thấy gì cả, ai đó bảo. Tôi thì thấy. Tôi nhìn thấy tôi.

Gravity, một ca khúc của cô ca sĩ Thái Lan nào đấy, vang lên, nghe nhẹ bẫng, nghe như đang đứng ở rìa vũ trụ, vục mặt xuống, thì chạm đất.

in this dead hour
when all is blank
minutes are worthlesss


                              chờ ngày nghe lại Katatonia...

1 nhận xét:

  1. Pip cm :
    mai nhớ mang cái hộp nhựa tới cầu Cọng Hẹ !

    Trả lờiXóa

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...