Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Oạch

Oạch oạch
mưa lá đỏ tan hoang
những dấu chấm thang xuống dòng
đòi ngủ, ăn và làm tình như con người
chưa biết rằng con người khổ nhất là ăn, ngủ và làm tình

oạch oạch
con người chỉ cần một vai phụ
dễ dãi phóng tinh
linh kinh đồ đạc
nào thơ Hoàng Cầm
nào trần trụi
- với văn chương
nào nguyệt đài
sao chổi
ánh dương bay những khúc tàn
trơ trụi lá
lông mao
chào thế kỷ

oạch oạch
năm 2000 là năm nào
tôi không biết
cháy
nóng quá
nóng bỏng tay
rụi thế hệ buồn
buồn
vì không có linh kinh đồ đạc
không có thơ Hoàng Cầm để đọc
không có trần trụi với văn chương
hay nguyệt đài
để dễ dãi phóng tinh

oạch oạch
mưa láp nháp ngoài ngõ vắng
những vết sơn xanh lục
trên những phiến đá mòn
tan hoang
những dấu chấm câu
bị nhốt
để không bao giờ được tìm thấy
xin đừng đếm những sự tổn thương trên vai gầy nhỏ mọn
xin đừng nhỏ nước mắt dựa trên những niềm tin, lòng tin, vớ vẩn
xin đừng nói nữa, hét nữa, bỗ bã, vụn về
chặn họng lại
câm họng lại

oạch oạch
tan hoang
làm tình
phóng tinh
nơi nguyệt đài
nơi trăng tròn giữa hai thế giới
một anh
một em
một trái tim
một hi vọng
một sự sám hối
một  nhúm lông mao
một cười khi thỏa mãn
một khóc khi đớn đau
nhục nhã ê chề
vớ vẩn

1 nhận xét:

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...