Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Cháy

Cấp cứu!
Cấp cứu!
Ô tô chẹt lá chết…
Một cặp đi ngang đường bẹt
Hãy để tôi đi tìm đêm trăng vườn quýt!
Điện thoại kêu thét
Con cốc đi xa
Chương ba tiểu thuyết
Hành trình!…
Hành trình!…
Không thấy sương bay thành vệt…

-Trần Dần-



8h tối. Phực. Cúp điện. Người ta la ó, cháy, cháy. Tôi giậc bắn mình, còn trong chân đôi vớ, xỏ vào đôi dép đứt quai rồi phi thân ra đường. Hiện trường hiện hữu : 2 chiếc xe cứu thương đỏ lòm - một chớp đèn đỏ, một chớp đèn trắng, nhấp nhô ; rất đông bà con dân chúng bu lại, những người dưng hiếu kì nhanh nhảu dựng xe bên lề đường, bay vào nghe ngóng.

Cháy, cháy, cháy, sự đáng sợ của lửa đã được chứng minh từ ngàn năm lâu dài. Nhưng, liệu phim ảnh sách báo văn hóa phẩm này nọ có đủ để cho chúng ta cảm nhận được, cái chết táp vào mặt là thế nào. Tôi run toàn thân, quên cả căn bệnh mề đay quái ác vừa mắc phải, chăm chăm lo lắng thế sự. Tự hỏi : Mẹ kiếp, nếu trời nổi gió. Chuyện gì sẽ sảy ra nữa ? Cái khoảng cách quá gẩn. Cháy lan tàn trên diện rộng ? Cháy qua cả nhà tôi ? Mẹ kiếp, chỉ cần trời trở gió, chỉ cần có thế.

Thời gian như đứng lại, chả còn ai biết đến đất trời đang vần vũ ra sao cả.

Khói tỏa, những gợn khói âm ỉ lan ra bầu trời tạo ra những đám mây lạt thếch hình ô van, nhìn xuống thiên hạ như muốn cười ha hả, hôm nay ta lấy được một mạng người. Một người đàn ông , chân tật, vướn lại trên lan can, sàn gỗ cùng khói đã hun ông về với Trời. 'Tam tai', đáng sợ và ai oán.

Khói vẫn mãi trôi, hết bị dập xuống rồi lại ráng ngóc đầu lên hùng dũng, cháy thêm nhà đằng sau nữa rồi, người ta nói. Mùi khét xen lẫn mùi ẩm và kín mít xộc lên mũi, khó chịu. Đường tắc, nguyên khu Hàng Xanh mờ mịt trong khói và bụi. Phường phiếc chạy đua đến nơi. Dân chúng sống lân cận đấy thì thi nhau chạy ra đường. Những người đi làm về mới hay hung tin vội vã bấm tí tách những con số điện thoại cho người thân, mồ hôi xen lẫn những giọt nước mắt chực chảy.

Đau. Những âm thanh đấy. Đau. Tiếng nước chảy của vòi rồng, tiếng lách cách của những chiếc thang cứu hộ tưởng chừng nhẹ bẫng, tiếng trẻ con khóc ở đâu đó, tiếng gầm của xe cộ, tiếng la ó của những người đang thực hiện nhiệm vụ. Rồi những ánh đèn vàng vọt, trắng xóa từ những chiếc đèn pin cỡ bự thượng hạng, chập choạng len qua khói. Hương vị cuộc đời như đang nằm cả bên trong chúng. Trộn lẫn, vo gạo, ồ oạp. Đắng. Rồi cay.

Mọi thứ vẫn quy củ trong sự hỗn độn của riêng nó.

Không khí vẫn ám mùi khói.

Cánh phóng viên đến, họ thi nhau ghi ghi chép chép. Một anh chàng thoáng đãng bưng máy quay phim vào tận nơi. Anh quay ra, chỉa ống kính vào những chiếc xe cứu thương im lìm. Vang ra đâu đó những tiếng cười, hả hê, hô hố, vồ vập.

Người ta bắt đầu mỏi chân và về. Tôi len lỏi vào trong. Một căn cháy vừa phải, một căn cháy trụi. Đồ đạc người ta vứt bày ra đường, sách vở, tủ giường, vvv. Gác gỗ. Người đàn ông chết trên đấy, nơi bóng tối khéo léo che đậy nỗi tan thương. Những người thân vô tìm kiếm, Sập đấy, Sập đấy. Họ la. Đừng vào. Kéo thằng đó ra đi. Kéo nó ra mau lên, chết bây giờ. Chết cả đám bây giờ.

Nghĩ dại, nếu chẳng may khói lan sang nhà tôi, tôi sẽ làm gì đầu tiên, lấy đi những thứ gì, và sự bình tĩnh chắc chắn là không còn. Trong cơn hoảng loạn, người ta thường dại dột. Khi đó, mọi giá trị đạo đức chắc sẽ hoàn toàn sụp đổ, người ta quay lại bạn chất của chính họ, cái thứ làm nên con người - sự sinh tồn. Dù gì đi nữa, trong những hoàn cảnh khó nói thế này, con người có cơ may bộc lộ rõ nhất được bản chất của mình. Đấy là điều đáng sợ nhất. Xem 'Chúa ruồi', hay cả những phim KD máu me dồn ép như Saw, ta thấy kinh tởm. Nhưng, có lẽ hiện thực còn bạo tàn hơn, kinh hãi hơn.

Song le...

Ý nghĩa của sự sinh tồn ? 8h. Một nhà cháy. 8h15, thêm một nhà cháy nữa. Mẹ nó. Ngắn cũn cỡn. Ngắn cũn cỡn. Lay lất như ngọn đèn trước gió. Chết, hay không chết ?

Cát bụi lại quay về cát bụi.

Hết giờ. Điện có. Mọi thứ vẫn còn hiện hữu và ám ảnh, mới thấy đây mà rồi đã không còn. Mới sum vầy mà rồi tang lễ. Thời gian vẫn là thứ làm đau lòng con người nhất, không tính đến những thứ bị xúy quẩy dính vào.

Hết cháy. Gió thổi buồn hiu.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...