Chủ Nhật, 13 tháng 11, 2011

Hà Nội lần thứ hai tôi đến

Ngủ muộn. Thức dậy đã là nửa đêm. Ngoài kia im ắng. Con đường im ắng. Ánh đèn im ắng. Ai đó ho nhẹ trong đêm. Tiếng ho vang ra xa, rất lâu, rồi thôi. Nó dừng lại bất chợt. Bóng tối tịch mịch. Hồn ai cô liêu giữa chốn này ?

Và còn đó, âm vang của những ngày cuối thu Hà Nội. Thu cô liêu, tịch tiêu. Trời mát, cái mát không cân đo đong đếm được. Bầu trời vẩn đục. Giữa trưa không thấy nắng. Thời tiết thuận lợi cho việc u sầu nghệ sĩ. Ví như việc ngồi trà chanh Bờ Hồ vẩn vơ cho một sự tàn tiệc mặc dù bữa tiệc chỉ mới bắt đầu. Hay như việc ngồi trong một quán cafe đẹp đẽ nhưng cliché bỏ mẹ trông ra những mái nhà cổ đen lòm bên dưới và tưởng tượng lấy cảnh mình biến thành một con gecko chân bám dính bò loằn ngoằn trông lên lũ người ngợm bên trên với một cái nhếch mép cùng một ý nghĩa xấu xa quái gở nào đó về cái pizza mà họ đang ăn, cốc cafe mà họ đang uống, thứ âm nhạc mà họ đang nghe.U sầu nghệ sĩ. Đó là những thứ u sầu chẳng có lí do rõ rệt, thường là rất vô duyên, vớ vẩn, giả tạo và dị hợm.

Cuộc sống này không tồi, đúng không ? Vâng, cuộc sống này không hề tồi nếu như công việc của bạn chỉ là sáng sớm ngồi cafe trà đá chờ mặt trời lên, chiều tối ngồi trà đá cafe chờ mặt trời xuống. Nó vẫn không hề tồi nếu như bạn chêm thêm vài công việc lắt nhắt ở giữa, như ăn một dĩa bún đậu mắm tôm trong một cái ngõ nhỏ đầy gạch, hay đứng trên hoàng thành Thăng Long mà ngó nghiêng dòm gái, hay cắn răng bị công an giao thông chôm đứt vài trăm nghìn khi rẽ vào con đường Kim Mã để rồi thảng nhiên trả thù bằng cách văng tục chửi đổng ngay giữa quầy thịt chó - không quên gắp mấy miếng dồi lòng chấm mắm tôm bỏ vào mồm. Vâng, cuộc sống này không hề tồi. Nó quá vui, quá nhộn. Thế là lại có cớ bỏ lại sau lưng cái u sầu nghệ sĩ mà hát vu vơ mấy câu trên đường. Có phải em là mùa thu Hà Nội ? Có phải em là mùa thu Hà Nội ? Có phải em .......

Hà Nội lần thứ hai tôi đến chẳng đổi thay gì cả. Màu sắc của nó vẫn vậy. Con người vẫn vậy. Những bóng người loang trên Hồ Gươm vẫn vậy. Từng góc phố, góc đường, góc nhà giấu một cái bóng cổ kính. Ta biết rằng nó luôn có ở đó. Ta luôn sợ rằng một ngày nào đó, ta phải lôi nó ra, và thế là sẽ hết một Hà Nội ngày xưa còn lại.

Hà Nội lần thứ hai tôi đến. Vẫn chưa cảm thấy là mình đã sống sâu sắc được với nó. Ngẫm lại, đến mình còn chưa sống cho sâu sắc được với mình. Huống hồ chi.

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...