Chủ Nhật, 13 tháng 3, 2011

Tí ti

Dọn nhà cực nhọc. Gói những mảnh đồ tí ti trong những bọc nilông tí ti, những mảnh báo tí ti, những balô tí ti, ũ rũ trong một góc phòng tí ti của một căn phòng tí ti. Bấm 1080 hỏi ra một lô lốc dịch vụ tải hàng vận chuyển, nhắm mắt chọn đại một em số đẹp nhất nhưng giá cả chưa biết đẹp hay không. Nằm dài lăn lốc chờ người chờ thời. Vỗ bụng than đói. Chả ai quan tâm. Bịn rịn chia tay căn phòng lần cuối, nhìn ra cửa xổ tầng ba cao chót vót, gió thổi lồng lộng mát lỗ chân lông. Mồ hôi chảy ngược khi bê vác đồ đạc xuống nhà. Tí ti bậc cầu thang tí ti hành lang tí ti gạch bụi. Tí ti lỗ mũi ngứa mãi hoài mà tay bận tay rộn chả kéo lên chà lấy được một tí cho đỡ nhọc nhằn.

Nhà mới, kể ra cũng đẹp, cái đẹp tí ti. Trước mặt, cánh đồng bạt ngàn loại thực vật gì không biết. Xa xa tàu chở hàng chắn cả chân trời. Những thùng container xếp chồng lên nhau, đủ màu, trông nhẹ bẫng. Cái nhẹ tí ti.

Tối đạp xe mang nồi cơm điện sang. Đường đất đá tròng trành. Nấp thủy tinh ươm chặt vào mảnh giấy báo bao bọc. Tay vịn chặt ghi đông. Miệng cười khùng khục nhẩm một bài hát không nhớ tên của Hà Anh Tuấn. Nhớ mỗi đoạn điệp khúc.

Để đó nấu vội làm gì. Mặt trời lặng lẽ rút xuống sau những thùng container. Pip đóng cửa thu mình tẩy trần sau một ngày dài hơn bao thế kỷ. Khù khờ ngồi với Quý, cưỡi lên nhau đôi lời thóa mạ, đôi lúc bạt mạng, đôi lúc hồn nhiên kinh hồn. Bóng tối tấm táp nơi đây. Gió thổi mát lỗ chân lông còn hơn ở tầng ba. Quý lang thang trong một mảnh ký ức tí ti. Tìm đâu những ngày thơ ấu qua? 

Bên cạnh khu nhà thuê đôi phần lụp xụp này là cao ốc Saigon Pearl, cao ốc The Manor. Nhìn từ dưới trông lên rất đẹp. Không biết nhìn từ trên đấy trông xuống thế nào ?

Ai tìm giùm đàn bướm trắng ? 

Bữa cơm ngày đói. Bữa cơm mừng tân gia. Của Pip và Quý. Quý nói, tôi sẽ là một con người xê dịch, một ngày dọn nhà một lần, nhỉ. Hay mỗi giờ, mỗi phút, ai biết được thời gian. Ngày mai có thật là ngày mai, nhỉ. Má Angel đến trong một chút ngỡ ngàng. Những cành cây mỏng te dán dính trật chìa với bức tường. Hương vị anh đào đấy. Không, hồn bướm mơ tiên chứ. Không, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài đấy. Háhá. Hay mình hehe cho giống ông Nguyễn Quang Lập nhỉ. Cười khùng khục lần thứ hai. Hên là đã bỏ đũa từ lâu. Nước chảy lênh láng từ bịch đá khi nãy vừa mua. Những chai C2 uống quá nửa. Mùi nhà mới xộc lên tận mũi. Không hửi thấy mùi đồ ăn. Nhớ Hà Nội. Xe bus Hà Nội vàng khè (nhưng có thùng rác xịn hơn, Pip nhỉ), xe bus Sài Gòn xanh lè. Những chai nước rỗng không, những chai nước đầy nước tiểu của một người Hải Phòng ban đêm say quá không tài nào lò mò bước đến phòng vệ sinh được. Đôi khi thấy trên lá khô một dòng suối. 


Đôi khi. Đôi khi thấy trăm vết thương rồi như đá ngây ngô ...


Đường về trông những ngọn đèn đường cong veo như vành trăng khuyết. Khuyết tí ti.





PS : Mừng cho ngày Điện ảnh Việt Nam với một lễ trao giải Cánh Diều Vàng không thể nào chán hơn được nữa. Một cái chán không tí ti.

2 nhận xét:

  1. cái giải Cánh Diều Vàng năm nào cũng bị châ dở, có vẻ như các pác ấy ko có khả năng tiếp thu ý kiến roài. Mừng e có chỗ mới :)

    Trả lờiXóa
  2. ko phải là em có chỗ mới. hehe

    Trả lờiXóa

‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’

  ‘Làm thế nào để tìm lại được tóc đã rụng’     Người Đức có khái niệm Umwelt dùng để miêu tả cảm giác tồn tại giữa th...