Chủ Nhật, 21 tháng 6, 2015

H (1)

Tôi gọi cô ấy là H. Đã gần hai tuần không đụng mặt, không mở mồm với nhau, nó thấy chán nản đến xa lạ. Bắt đầu với sự rầu rĩ, âm ỉ và im lặng, rồi đến sự vui vẻ chán chường, nó thấy buồn. Nó ước gì nó có gan mở mồm xin lỗi.

Cái sự hèn nhát nó kiêu hãnh một cách đáng sợ.




Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...