Thứ Năm, 15 tháng 7, 2010
Agalloch
Khiếp, chả bao giờ nghe Agalloch bao giờ. Hôm qua mới mở lên nghe thử. Người ta mân mê ca tụng nó là thứ âm nhạc Doom Metal sầu thảm của thiên nhiên này nọ. Nếu thiên nhiên theo kiểu Empyrium gió mát trăng sao buồn vu vơ thì chả phải. Acoustic chả phải là thứ chiếm quá nhiều trong Agalloch, chả bao giờ cả. Những band khác, sự lạnh được mang đến với acoustic - mỏng manh - như gió. Cái lạnh trong Agalloch là của tiếng riff nặng nề đeo bám, lập hoài một chu kỳ lạnh lùng. Cái lạnh của những cơn bão tuyết kéo rắt gọt da thịt ra thành từng mảnh.
Nghe Agalloch như bị cuốn theo cơn bão tuyết đó. Nếu như cái buồn của thiên nhiên thì phải tỏ ra dàn trải sâu rộng thấm trời đất thì Agalloch làm ngược lại, họ tạo nên cái buồn kín đáo, queo quắt, như ép chặt ta. Trong cô độc.
Với những lời nhạc ngắn ngủi, như thơ, như những lời thở dài.
Thứ âm nhạc khép chặt trái tim, ru ta trong nó. Giữa những cay cú của cuộc đời, những hỉ nộ ái ố, giã tan đi mất, giòn giã như những nhịp drum cuồng vĩ và day dứt.
Thật ngạc nhiên là họ lại đến từ nước Mỹ.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa), Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...
-
Hôm nay đi dạo quanh Sài Gòn tí ti,thấy cuộc sống chợt nhộn nhịp quá thể.Ánh đèn đường không hiểu vì sao trở nên rạng rỡ hơn mọi ngày.Khu vự...
-
Em có là cô gái trăm phần trăm hoàn hảo Như Haruki Murakami đã nói Tôi không biết Chỉ biết rằng tôi yêu em, Từ cái nhìn đầu tiên. Khi giọt n...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét