Hôm nay Sinh nhật.Nhân nhận được một entry dài và hổn lốn từ cậu Dương,tôi làm bài này để reply lại tấm lòng đó vậy.
Vũ Ánh Dương,cái tên đẹp thế làm gì muốn chết vội.Bài thơ cậu viết hay lắm.Lúc đó cậu cũng 16 như tôi.Ngây thơ,khờ dại và lòng nhiều trắc trở vớ vẩn như tôi bây giờ.
Vui đấy chứ.Những mối bất hòa,mâu thuẫn,đó là những thứ hầu như luôn hiện diện trong đời học sinh.Âu cũng là những trắc trở nhỏ nhặt giúp con người cứng cỏi hơn,hoặc điên rồ hơn.Tôi thì chả bao giờ biết đâm chém là cái quái gì cả.Chỉ nhớ rằng hồi đó mình cũng có nhiều mâu thuẫn và gườm nhau vui ra phết với mấy đứa trong trường.Nhưng,mọi sự lại đâu rồi vào đó.
Cấp 3 là một giai đoạn có thể là rất chán chường,hoặc rất hấp dẫn.Tùy vào bạn là ai,bạn như thế nào.Cậu nói cấp 3 cậu ko là ai cả,cậu muốn chết,nhưng chết lúc đó thì còn gì là thú vị.Vị đắng cay ngọt bùi đã nến đủ đâu mà vội vàng suy nghĩ vẫn vơ đến nỗi viết thư tuyệt mệnh thế kia.Lúc đó,cậu ngu và khờ dại thật. (Hihi.Lâu lâu mới có dịp chửi cậu thật chân tình.).
Nói thế,chứ lớp 9 tôi đã có suy nghĩ đó trong đầu.Cậu nói : 'Tuổi trẻ đồng nghĩa với sự nổi loạn.'.Đúng,hồi đó tôi nổi loạn,một cách chán chường và ngu ngốc trước cuộc đời.Nổi loạn với nhà trường,với thầy cô và với gia đình mình.Lúc đó,tôi không nghĩ đến tương lai,cậu Dương ạ.Lúc đó,cuộc đời tôi vui nhưng ngu ngốc.Và khi lãnh hậu quả do mình gây ra,tôi đã từng nghĩ dại như cậu,muốn chết thử,xem xem mọi người có khóc có thương cảm mình khi thân xác mình đổ gục xuống đất.Chết.Làm sao để chết.Đời vô vị thật.Mẹ tôi ko biết tôi muốn chết đến cỡ nào.Nhưng,cuối cùng tôi ko dám chết.Những suy nghĩ vớ vẩn và nhỏ nhặt như : mua hàng chục viên thuốc ngủ,dùng dao cắt tay,dìm mình trong nước - cuối cùng cũng tan biến trong đầu.Nghĩ lại thấy mình ngu muội và khờ khạo.
Người ta thường nói 'Sống luôn khó hơn chết ' .Đó là những dòng đầu tiên của một truyện ngắn của tôi.Hi vọng sẽ có ngày cho cậu đọc.Hôm qua tôi đi đến cái hội chợ triển lãm và tốn hơn 300 nghìn mua cả đống sách về.Cũng hay.Cũng mệt.
Đối với cậu,tuổi 16 đã qua mất 8 năm.Nhưng,mọi kỉ niệm của cậu chắc còn vươn vấn qua bao năm cậu học hành Nghệ thuật ở cái trường SKĐA đó.Chui dột đầu mãi ở cái trường dán mác nghệ thuật đó ko biết làm cậu hiểu đời hơn,say đắm hơn dường nào rồi,cái ý nghĩ 'yên tâm rồi mình sẽ nổi tiếng, sẽ vĩ đại…' của cậu làm tôi buồn cười quá thể - có bị tan biến mất hay ko.Với tôi,những kỉ niệm là thứ duy nhất để tôi kết nối bản thân với hiện tại,để chứng tỏ rằng mình đang sống.Như một nv trong truyện ngắn của tôi,tôi thấy mình đã mờ dần với thế giới này.
Nhưng,tôi tin rằng bây giờ cậu còn yêu đời hơn bao giờ hết.24 là một cái tuổi quá đủ chính chắn để nhìn đời,để tìm dc cái tôi của mình,để vương lên cuộc sống dài ngoằn phía trước.Nó là đường đất hay đường nhựa đều do cậu mà thôi.Nền điện ảnh nước nhà đang dần đi vào ngõ cụt,hi vọng ra trường cậu sẽ là người vựt nó dậy.Ra trường,nhớ cho tôi xem cái phim hay kb tốt nghiệp nhé.
SN.Tôi đã quên cái ngày dường như trọng đại đó lâu lắm rồi.Những bữa tiệc tùng vui vẻ với đám bạn nhăng nhố cũng đã một thời trôi qua như giấc mộng.Với tôi bây giờ,SN chỉ là một cái gì đó thỏang qua như bao cơn gió.Bởi vậy,SN cậu,tôi thờ ơ và ko chúc mừng là vậy.Nó có là gì quan trọng với đời tôi ?
Cái hình buồn cười quá.Bao giờ mới gặp cậu trên TV mà thuyết giảng về điện ảnh nữa đây.
Tặng cậu lại một bài thơ nho nhỏ :
Chúng ta là vật thể trời cho
Đen đúa và đắng cay
Một thời ngậm đắng nuốt cay
Nay thời thế đã đổi thay
Vượt lên số phận bay bay đường đời...
Chúng ta là quỉ là ma
Râu tóc chặt cụt để đi đày
Buồn viễn xứ
Tha ma
Ma tha.
Quả tim thắt từng dòng máu
Vươn vấn
Vấn vươn.
Chúng ta đi vào ngục tối bỏ hoang âm u tù đày
Sấm chớp nổ đì đòang ngòai ngõ tối ngõ đen.
Âm u cay đắng đích thực là đây
Buồn viễn xứ đích thực là đây.
Khóc lên đi.
Khóc lên đi anh.
Cho ngõ bớt đen bớt tối
Cho dục vọng bớt hành bớt nghiệt.
Cho cuộc đời bớt đắng bớt cay.
Vì ai ?
Vì tôi.
Khóc mãi đi anh.
Tôi có ý động viên cậu mà cậu lại động viên tôi. đa tạ.
Trả lờiXóaTôi còn nhớ hồi cấp ba, có lần tôi ko làm được một bài đại số, cô giáo mắng: cậu nên đổi tên thành Vũ tối Dương đi. Từ đó, tôi ko bao giờ viết tên và bài KT là Vũ Ánh Dương nữa, toàn Vũ Dương.Thế nên có mơ ước những thứ vĩ đại để xứng với tên mình, kiểu trả lại tên cho anh ý mà. hehe.
Cậu cũng có cái tên độc nhất vô nhị và nhất định tôi phải đưa vô kịch bản của mình. Tụ ào về nó đi nhé.
Không ngờ cậu cũng nhiều triết lý thế nhỉ. Bài thơ này viết thật lạ lùng hay.