Tâm thế là quỷ là ma
Trên trần gian nhỏ lệ
Quỷ hay ma,ma hay quỷ
Thì cuộc đời chỉ cho ta
Làm đĩ.
Đĩ thỏa trên trái tim con người
Trên mảnh đất khô cằn khô đét
Và muôn đời than khóc đắng cay.
Đó là chàng.
Chàng buôn tay mà lăn lộn với đời
Với trái tim và con chim đập cánh.
Phú quý Lộc thọ,nhân lễ nghĩa trí tín,
Chàng có hay.
Bốn mùa mưa nắng nắng mưa,
Chàng có rõ.
Chàng chỉ biết đi trên mảnh đất dài,
Gọi là đường đời.
Sống cuộc sống vô vàn nhất độ,
Gọi là nìêm vui.
Chàng vui mà con chim chàng đập cánh đau khổ liên hồi.
Vì chàng biến thành,
Chẳng quỷ chẳng ma,
Mà là Đĩ.
Đĩ thõa trên muôn loài muôn vật.
Đĩ thõa trên bao tâm bao hồn.
Đĩ thõa hòai lắm mạng đau thương.
Và con chim chàng mất tích.
Chàng đau đớn khóc hòai da diết.
Chàng căm gan căm hận với mình.
Tại sao ? Chàng hỏi.
Không ai buồn trả lời,
Cho một tên Đĩ.
Chàng bước ra ngã ba vô tận,
Nơi Thượng Đế ngồi đánh cờ với Quỷ.
Họ cười vào chàng.
Cười một chập,
Mới thấy chàng đau đớn.
Họ nói:
"Chú chim vỗ cánh hòai bay mỏi đường,
Bị giam trong những tấm gương vỡ.
Vỡ vụn với tâm can đen đúa.
Đúa đen và vô tận
Như ngươi.
Nó lạc trong những mảnh rừng xa,
Xa tít mù khơi thiếu ánh vàng.
Rồi nó bay lên đồi nắng,
Và nó khóc.
Tấm gương giam cần xác thịt,
Giam cầm cả tâm can.
Ngươi hãy đi đi mãi cuối đường.
Đen đúa và vô tận.
Rồi sẽ tìm được,
Mảnh gưong vỡ vụn
Của nhà ngươi."
Chàng đi.
Đi xa xa tít tít mù khơi.
Xa thẳm xa thăm thăm thẳm trời.
Buồn vui ai hỏi thôi mà biết.
Long lỏng long leo leo mỏi hoài.
Chàng đi.
Đi qua những cánh đồng héo úa.
Gió thổi lông chàng bay phất phới,
Như những cánh cờ đen đúa.
Chàng ngửi thấy mùi nhựa cháy.
"Cháy nhà cháy nhà" ai đó bảo.
Chàng cười vang mình một tiếng,
Rồi nhảy long bong.
Chàng đến với Lửa,
Chàng đi với Lửa.
Lửa không tắt mà còn căm hận.
Chúng thổi tung bay bao mảnh hồn.
Và chàng cười.
Chàng đi.
Gặp một mảnh rừng với đôi sóc đang nhảy đực làm tình.
Chàng cười,
Rồi đái một bãi ngay mùa săn sóc.
Giết hết đôi con nước sạch sẽ sạch sành sanh sạch không còn một tí.
Chàng rỉa xương xỉa răng và bảo:
"Ngủ tí tì ti cho lòng thanh thản."
Và chàng ngủ.
Ngủ khò khò không mơ không mộng.
Sống hòai đời Đĩ thỏa đau thương.
Hôm sau,
Chàng đi.
Chàng gặp một đám người không ra người,quỷ không ra quỷ.
Chúng chặn đường chàng với vẻ đau đáu đớn.
Chúng bảo :
"Mày hiếp và giết vợ chúng tao.
Chúng tao giết mày."
Hừm.Chàng run một tí,
Rồi sau đó búng vài đường võ nghệ.
Chém đứt đao đầu bao con chim run rẩy.
Để lại máu me vươn vấn một góc rừng.
Hừm.Chàng khinh khỉnh.
Và chàng đi.
Gặp núi cao sừng sững,
Nơi cánh chim bay mỏi cánh.
Chàng leo.
Leo khổ cực ánh hào quang chói lóa.
Leo đau thương tay chảy máu dầm dề.
Leo mệt nhọc những vết thương hòai cổ.
Leo sao cho quên hết rượu trần.
Leo trăm năm trong những tiếng đùng đoàng chớp đánh sét nổ.
Leo hì hục những mảnh vãi thơ ngây.
Leo mãi ngàn năm trong ánh trăng buồn.
Leo mãi thiên thu.
Leo hoài cỗ bất thần trong tâm niệm.
Leo lâu lâu cho mỏi mang cánh đồng.
Leo thịt thạc cho mùi thêm thơm thắm.
Leo vươn vấn vấn vươn mãi mùa thu.
Đông đến.
Chàng đã lên đỉnh sau nhiều mùa khổ cực.
Chàng cười và thở hộc mấy lần.
Máu vãi vươn vươn vãi một trời.
Mà trời làm gì chứng giám cho ta.
Chàng khóc ra nước mắt.
Chàng tè ra nước mũi.
Chàng cười ra ma ra quỷ.
Và chàng thấy,
Cánh chim chặt ra làm ba trong tấm kính vỡ,
Nhiều sợi lông bay lẻ tẻ trong gió,
Tạo một vẻ thê lương kinh sợ.
Chàng chạy đến cánh chim không mỏi,
Đã đi sang đến cuối con đường.
Chàng khóc vì lòng chàng nhăn nhố.
Vì sao chăng không thể giúp tình đời.
Gương vỡ lại lành sao chàng không thể,
Hàn gắn nó.
Cũng như nỗi đau trong chính con người.
Nỗi đau thế kỉ lòng lùng bùng vô hạn.
Không tan biến.
Không bay vào hư vô.
Không hóa mình thành cát bụi.
Chàng cầm dao,
Chọt mắt mình.
Máu rơi lã chã.
Buồn da diết.
Đĩ đã chết,
Nhường thế gian cho bao thánh hiền.
Từ đó trở đi,
Không ai nghe tiếng chàng nữa.
Không ai khóc than cho chàng.
Cũng không ai biết chàng nơi vô lệ.
Chỉ mình Thượng đế và Quỷ và Ma,
Cười hô hố nơi bình sinh nhất địa.
Họ cười,
Cho một tên Đĩ xém thành người.
Thứ Ba, 29 tháng 12, 2009
Thứ Hai, 28 tháng 12, 2009
Điên và buồn bỏ mẹ !
Buồn bỏ mẹ một đời,
Trôi qua như giấc mộng.
Buồn bỏ mẹ một hôm,
Uống vài chung đa lệ.
Buồn bỏ mẹ một tình,
Lãng đãng có như không.
Buồn bỏ mẹ một sầu,
Sầu với nắng thân thương.
Buồn bỏ mẹ một vui,
Vui mà lòng lệ tỏ.
Buồn bỏ mẹ một lời,
Vương vấn lắm đau thương.
Đêm.
Sầu thum thủm với mùi hoa thơ thửng.
Sầu rỏm đời đui mù có hay chăng.
Sầu một mình ngủ yên làn gió bụi.
Sầu chán chường cùng rượu nếp thơm lâu.
Chiều.
Nắng hết,hoa rơi lõm tõm.
Xuống ao hồ lõm bõm.
Và tôi cười một vẻ buồn cười nhất độ.
Rồi tôi khóc một vẻ âu sầu nhất độ.
Rồi tôi đi trên mảnh vải đỏ au đường đời.
Và tôi điên trên nắp cung trăng đen đúa đắng cay.
Rồi tôi nằm trên bãi cỏ xanh xao,
Khóc mà cười hề hề như con trẻ.
Ôi con trẻ,
Nó có biết ta nhớ nó hay chăng ?
Trưa.
Sắm một khẩu súng bắn chim.
Đạn nhỏ đạn to lắp vào nòng.
Đạn to đạn nhỏ cùng một chuỗi,
Đùng đòang một ngõ ,trống tình tang.
Chim đâu chim đến đúng bờ ao.
Chim hót một khúc tình ca nghe giả dối đến sợ.
Chim về một mảnh tình ta.
Chim đi một mảnh nhuốm ma với đời.
Ma và cỏ hai vầng nhật nguyệt.
Cỏ ra ma ta hửi ta thèm.
Ta thèm đái một dòng rượu nhỏ.
Nhỏ cho mùi nó tránh hôi tanh.
Sáng.
Ăn một ổ bánh mì vướn bụi trần tục.
Uống một cốc coca máu đỏ hai hàm.
Răng rơi lã chã vào miệng Nada.
Nada nuốt lấy đời ta,
Nada nuốt cả bao linh bao hồn.
Nada hỡi Nada hãy,
Bao dung rộng lượng
Vì đời ta chỉ có một
Mà ngươi thì vô vàng.
Ta ăn cho xong rồi chép miệng,
Cút đi cút đi vang vọng trời.
Hừ hừ ngươi hửi ngươi hút đã đời.
Ta không quan tâm một chút nào mùi tanh mùi thối.
Vì đời ta vô vọng có ai quen ?
Nửa đêm.
Ta viết đôi dòng trong cơn điên loạn.
Vòng lao tù chôn sống cả tim ta.
Ta là ai trong bình minh vô biến vô tư lự và loạn xà ngầu ?
Là ai ?
Ta gieo một con xí ngầu trắng vô vàng tinh khiết thủy tinh.
Nó xoay đều không nơi nương tựa.
Xoay hòai chi những nẻo đường xa xứ.
Dù cuộc đời xa xứ có ai hay ?
Số mấy ? ta thầm ước ao trong cuộc chơi đã tàn.
May rủi ngẫu nhiên nhạc đời may rủi.
Sáu Bốn Ba Hai Một Năm bước đều
Những anh lính súng cầm,tay bắn nỏ.
Bắn vào đầu bay óc vẳng văng xa.
Xa và xa tít.
Đến tận chân trời nơi Hoàng tử Bé ngồi tư lự.
Câu hỏi cô đơn của một đời.
Và mảnh óc văng trúng chàng làm chàng giật bắn mình.
Chàng khóc những bài ca trẻ con thần tiên nhất.
Và chàng nhảy vào Nada Nadiếc một phương trời.
Chúc chàng may mắn.
Trôi qua như giấc mộng.
Buồn bỏ mẹ một hôm,
Uống vài chung đa lệ.
Buồn bỏ mẹ một tình,
Lãng đãng có như không.
Buồn bỏ mẹ một sầu,
Sầu với nắng thân thương.
Buồn bỏ mẹ một vui,
Vui mà lòng lệ tỏ.
Buồn bỏ mẹ một lời,
Vương vấn lắm đau thương.
Đêm.
Sầu thum thủm với mùi hoa thơ thửng.
Sầu rỏm đời đui mù có hay chăng.
Sầu một mình ngủ yên làn gió bụi.
Sầu chán chường cùng rượu nếp thơm lâu.
Chiều.
Nắng hết,hoa rơi lõm tõm.
Xuống ao hồ lõm bõm.
Và tôi cười một vẻ buồn cười nhất độ.
Rồi tôi khóc một vẻ âu sầu nhất độ.
Rồi tôi đi trên mảnh vải đỏ au đường đời.
Và tôi điên trên nắp cung trăng đen đúa đắng cay.
Rồi tôi nằm trên bãi cỏ xanh xao,
Khóc mà cười hề hề như con trẻ.
Ôi con trẻ,
Nó có biết ta nhớ nó hay chăng ?
Trưa.
Sắm một khẩu súng bắn chim.
Đạn nhỏ đạn to lắp vào nòng.
Đạn to đạn nhỏ cùng một chuỗi,
Đùng đòang một ngõ ,trống tình tang.
Chim đâu chim đến đúng bờ ao.
Chim hót một khúc tình ca nghe giả dối đến sợ.
Chim về một mảnh tình ta.
Chim đi một mảnh nhuốm ma với đời.
Ma và cỏ hai vầng nhật nguyệt.
Cỏ ra ma ta hửi ta thèm.
Ta thèm đái một dòng rượu nhỏ.
Nhỏ cho mùi nó tránh hôi tanh.
Sáng.
Ăn một ổ bánh mì vướn bụi trần tục.
Uống một cốc coca máu đỏ hai hàm.
Răng rơi lã chã vào miệng Nada.
Nada nuốt lấy đời ta,
Nada nuốt cả bao linh bao hồn.
Nada hỡi Nada hãy,
Bao dung rộng lượng
Vì đời ta chỉ có một
Mà ngươi thì vô vàng.
Ta ăn cho xong rồi chép miệng,
Cút đi cút đi vang vọng trời.
Hừ hừ ngươi hửi ngươi hút đã đời.
Ta không quan tâm một chút nào mùi tanh mùi thối.
Vì đời ta vô vọng có ai quen ?
Nửa đêm.
Ta viết đôi dòng trong cơn điên loạn.
Vòng lao tù chôn sống cả tim ta.
Ta là ai trong bình minh vô biến vô tư lự và loạn xà ngầu ?
Là ai ?
Ta gieo một con xí ngầu trắng vô vàng tinh khiết thủy tinh.
Nó xoay đều không nơi nương tựa.
Xoay hòai chi những nẻo đường xa xứ.
Dù cuộc đời xa xứ có ai hay ?
Số mấy ? ta thầm ước ao trong cuộc chơi đã tàn.
May rủi ngẫu nhiên nhạc đời may rủi.
Sáu Bốn Ba Hai Một Năm bước đều
Những anh lính súng cầm,tay bắn nỏ.
Bắn vào đầu bay óc vẳng văng xa.
Xa và xa tít.
Đến tận chân trời nơi Hoàng tử Bé ngồi tư lự.
Câu hỏi cô đơn của một đời.
Và mảnh óc văng trúng chàng làm chàng giật bắn mình.
Chàng khóc những bài ca trẻ con thần tiên nhất.
Và chàng nhảy vào Nada Nadiếc một phương trời.
Chúc chàng may mắn.
Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009
Noel đến
Hôm nay đi dạo quanh Sài Gòn tí ti,thấy cuộc sống chợt nhộn nhịp quá thể.Ánh đèn đường không hiểu vì sao trở nên rạng rỡ hơn mọi ngày.Khu vực quanh Nhà thờ đức bà dc trang trí với những ánh sáng lập lòe,đoàn người tấp nập.Dường như bị cuốn vào đó.
Vào một quán cafe,chợt thấy mọi thứ bình thản trở lại.
Đi vào một hội sách,mua dc vài quyển sách ưng ý.Cũng vui quá thể.
Sáng hoàn thành được một bài về Nobody Knows.Cảm thấy tương đối hài lòng,có thể đây là bài review phim tốt nhất từ trước đến giờ của một đứa tập tọe như mình.
Cuối cùng,chúc mọi người một Giánh Sinh vui vẻ,một năm mới hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Vào một quán cafe,chợt thấy mọi thứ bình thản trở lại.
Đi vào một hội sách,mua dc vài quyển sách ưng ý.Cũng vui quá thể.
Sáng hoàn thành được một bài về Nobody Knows.Cảm thấy tương đối hài lòng,có thể đây là bài review phim tốt nhất từ trước đến giờ của một đứa tập tọe như mình.
Cuối cùng,chúc mọi người một Giánh Sinh vui vẻ,một năm mới hạnh phúc và tràn ngập tiếng cười.
Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009
Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009
Sống
Cuộc đời buồn.
Như một mảnh giấy đen ko tì vết trắng.
Đen đúa là thế nhưng ko ít kẻ
Vẽ cho ra muôn sắc muôn màu.
Và cũng ko ít kẻ
Chìm dần trong mớ bóng tối bòng bong.
Chán nhiều kẻ,trẻ người non dạ
Hủy hoại thân xác bố mẹ tạo ra.
Ai cho hắn quyền uy gì cao thế ?
Chết xuống Diêm vương cho mi thấy hối lòng.
Thương nhiều người,ý chí cao như núi
Tàn tật quanh năm vẫn bương chải với đời
Sao hay thế có tài chi nhớ chỉ
Để cho ta thanh thản hơn với đời.
Đừng chết,hi vọng đi bạn hỡi.
Mặt trời tàn rồi sẽ mọc hôm sau
Cay đắng cuộc đời ai cũng từng nếm thử
Dằng vặt day dứt bản thân chi ?
Sống là thế,ra đời cho đáng mặt.
Ko anh hùng,cũng đừng kẻ tiểu nhân.
Sống sao cho hài lòng,thanh thản.
Có ích cho người,cho tan nỗi đau thương.
Như một mảnh giấy đen ko tì vết trắng.
Đen đúa là thế nhưng ko ít kẻ
Vẽ cho ra muôn sắc muôn màu.
Và cũng ko ít kẻ
Chìm dần trong mớ bóng tối bòng bong.
Chán nhiều kẻ,trẻ người non dạ
Hủy hoại thân xác bố mẹ tạo ra.
Ai cho hắn quyền uy gì cao thế ?
Chết xuống Diêm vương cho mi thấy hối lòng.
Thương nhiều người,ý chí cao như núi
Tàn tật quanh năm vẫn bương chải với đời
Sao hay thế có tài chi nhớ chỉ
Để cho ta thanh thản hơn với đời.
Đừng chết,hi vọng đi bạn hỡi.
Mặt trời tàn rồi sẽ mọc hôm sau
Cay đắng cuộc đời ai cũng từng nếm thử
Dằng vặt day dứt bản thân chi ?
Sống là thế,ra đời cho đáng mặt.
Ko anh hùng,cũng đừng kẻ tiểu nhân.
Sống sao cho hài lòng,thanh thản.
Có ích cho người,cho tan nỗi đau thương.
Reply to "Chúc mừng Minh Nhựt 16 tuổi !" của Vũ Ánh Dương
Hôm nay Sinh nhật.Nhân nhận được một entry dài và hổn lốn từ cậu Dương,tôi làm bài này để reply lại tấm lòng đó vậy.
Vũ Ánh Dương,cái tên đẹp thế làm gì muốn chết vội.Bài thơ cậu viết hay lắm.Lúc đó cậu cũng 16 như tôi.Ngây thơ,khờ dại và lòng nhiều trắc trở vớ vẩn như tôi bây giờ.
Vui đấy chứ.Những mối bất hòa,mâu thuẫn,đó là những thứ hầu như luôn hiện diện trong đời học sinh.Âu cũng là những trắc trở nhỏ nhặt giúp con người cứng cỏi hơn,hoặc điên rồ hơn.Tôi thì chả bao giờ biết đâm chém là cái quái gì cả.Chỉ nhớ rằng hồi đó mình cũng có nhiều mâu thuẫn và gườm nhau vui ra phết với mấy đứa trong trường.Nhưng,mọi sự lại đâu rồi vào đó.
Cấp 3 là một giai đoạn có thể là rất chán chường,hoặc rất hấp dẫn.Tùy vào bạn là ai,bạn như thế nào.Cậu nói cấp 3 cậu ko là ai cả,cậu muốn chết,nhưng chết lúc đó thì còn gì là thú vị.Vị đắng cay ngọt bùi đã nến đủ đâu mà vội vàng suy nghĩ vẫn vơ đến nỗi viết thư tuyệt mệnh thế kia.Lúc đó,cậu ngu và khờ dại thật. (Hihi.Lâu lâu mới có dịp chửi cậu thật chân tình.).
Nói thế,chứ lớp 9 tôi đã có suy nghĩ đó trong đầu.Cậu nói : 'Tuổi trẻ đồng nghĩa với sự nổi loạn.'.Đúng,hồi đó tôi nổi loạn,một cách chán chường và ngu ngốc trước cuộc đời.Nổi loạn với nhà trường,với thầy cô và với gia đình mình.Lúc đó,tôi không nghĩ đến tương lai,cậu Dương ạ.Lúc đó,cuộc đời tôi vui nhưng ngu ngốc.Và khi lãnh hậu quả do mình gây ra,tôi đã từng nghĩ dại như cậu,muốn chết thử,xem xem mọi người có khóc có thương cảm mình khi thân xác mình đổ gục xuống đất.Chết.Làm sao để chết.Đời vô vị thật.Mẹ tôi ko biết tôi muốn chết đến cỡ nào.Nhưng,cuối cùng tôi ko dám chết.Những suy nghĩ vớ vẩn và nhỏ nhặt như : mua hàng chục viên thuốc ngủ,dùng dao cắt tay,dìm mình trong nước - cuối cùng cũng tan biến trong đầu.Nghĩ lại thấy mình ngu muội và khờ khạo.
Người ta thường nói 'Sống luôn khó hơn chết ' .Đó là những dòng đầu tiên của một truyện ngắn của tôi.Hi vọng sẽ có ngày cho cậu đọc.Hôm qua tôi đi đến cái hội chợ triển lãm và tốn hơn 300 nghìn mua cả đống sách về.Cũng hay.Cũng mệt.
Đối với cậu,tuổi 16 đã qua mất 8 năm.Nhưng,mọi kỉ niệm của cậu chắc còn vươn vấn qua bao năm cậu học hành Nghệ thuật ở cái trường SKĐA đó.Chui dột đầu mãi ở cái trường dán mác nghệ thuật đó ko biết làm cậu hiểu đời hơn,say đắm hơn dường nào rồi,cái ý nghĩ 'yên tâm rồi mình sẽ nổi tiếng, sẽ vĩ đại…' của cậu làm tôi buồn cười quá thể - có bị tan biến mất hay ko.Với tôi,những kỉ niệm là thứ duy nhất để tôi kết nối bản thân với hiện tại,để chứng tỏ rằng mình đang sống.Như một nv trong truyện ngắn của tôi,tôi thấy mình đã mờ dần với thế giới này.
Nhưng,tôi tin rằng bây giờ cậu còn yêu đời hơn bao giờ hết.24 là một cái tuổi quá đủ chính chắn để nhìn đời,để tìm dc cái tôi của mình,để vương lên cuộc sống dài ngoằn phía trước.Nó là đường đất hay đường nhựa đều do cậu mà thôi.Nền điện ảnh nước nhà đang dần đi vào ngõ cụt,hi vọng ra trường cậu sẽ là người vựt nó dậy.Ra trường,nhớ cho tôi xem cái phim hay kb tốt nghiệp nhé.
SN.Tôi đã quên cái ngày dường như trọng đại đó lâu lắm rồi.Những bữa tiệc tùng vui vẻ với đám bạn nhăng nhố cũng đã một thời trôi qua như giấc mộng.Với tôi bây giờ,SN chỉ là một cái gì đó thỏang qua như bao cơn gió.Bởi vậy,SN cậu,tôi thờ ơ và ko chúc mừng là vậy.Nó có là gì quan trọng với đời tôi ?
Cái hình buồn cười quá.Bao giờ mới gặp cậu trên TV mà thuyết giảng về điện ảnh nữa đây.
Tặng cậu lại một bài thơ nho nhỏ :
Chúng ta là vật thể trời cho
Đen đúa và đắng cay
Một thời ngậm đắng nuốt cay
Nay thời thế đã đổi thay
Vượt lên số phận bay bay đường đời...
Chúng ta là quỉ là ma
Râu tóc chặt cụt để đi đày
Buồn viễn xứ
Tha ma
Ma tha.
Quả tim thắt từng dòng máu
Vươn vấn
Vấn vươn.
Chúng ta đi vào ngục tối bỏ hoang âm u tù đày
Sấm chớp nổ đì đòang ngòai ngõ tối ngõ đen.
Âm u cay đắng đích thực là đây
Buồn viễn xứ đích thực là đây.
Khóc lên đi.
Khóc lên đi anh.
Cho ngõ bớt đen bớt tối
Cho dục vọng bớt hành bớt nghiệt.
Cho cuộc đời bớt đắng bớt cay.
Vì ai ?
Vì tôi.
Khóc mãi đi anh.
Vũ Ánh Dương,cái tên đẹp thế làm gì muốn chết vội.Bài thơ cậu viết hay lắm.Lúc đó cậu cũng 16 như tôi.Ngây thơ,khờ dại và lòng nhiều trắc trở vớ vẩn như tôi bây giờ.
Vui đấy chứ.Những mối bất hòa,mâu thuẫn,đó là những thứ hầu như luôn hiện diện trong đời học sinh.Âu cũng là những trắc trở nhỏ nhặt giúp con người cứng cỏi hơn,hoặc điên rồ hơn.Tôi thì chả bao giờ biết đâm chém là cái quái gì cả.Chỉ nhớ rằng hồi đó mình cũng có nhiều mâu thuẫn và gườm nhau vui ra phết với mấy đứa trong trường.Nhưng,mọi sự lại đâu rồi vào đó.
Cấp 3 là một giai đoạn có thể là rất chán chường,hoặc rất hấp dẫn.Tùy vào bạn là ai,bạn như thế nào.Cậu nói cấp 3 cậu ko là ai cả,cậu muốn chết,nhưng chết lúc đó thì còn gì là thú vị.Vị đắng cay ngọt bùi đã nến đủ đâu mà vội vàng suy nghĩ vẫn vơ đến nỗi viết thư tuyệt mệnh thế kia.Lúc đó,cậu ngu và khờ dại thật. (Hihi.Lâu lâu mới có dịp chửi cậu thật chân tình.).
Nói thế,chứ lớp 9 tôi đã có suy nghĩ đó trong đầu.Cậu nói : 'Tuổi trẻ đồng nghĩa với sự nổi loạn.'.Đúng,hồi đó tôi nổi loạn,một cách chán chường và ngu ngốc trước cuộc đời.Nổi loạn với nhà trường,với thầy cô và với gia đình mình.Lúc đó,tôi không nghĩ đến tương lai,cậu Dương ạ.Lúc đó,cuộc đời tôi vui nhưng ngu ngốc.Và khi lãnh hậu quả do mình gây ra,tôi đã từng nghĩ dại như cậu,muốn chết thử,xem xem mọi người có khóc có thương cảm mình khi thân xác mình đổ gục xuống đất.Chết.Làm sao để chết.Đời vô vị thật.Mẹ tôi ko biết tôi muốn chết đến cỡ nào.Nhưng,cuối cùng tôi ko dám chết.Những suy nghĩ vớ vẩn và nhỏ nhặt như : mua hàng chục viên thuốc ngủ,dùng dao cắt tay,dìm mình trong nước - cuối cùng cũng tan biến trong đầu.Nghĩ lại thấy mình ngu muội và khờ khạo.
Người ta thường nói 'Sống luôn khó hơn chết ' .Đó là những dòng đầu tiên của một truyện ngắn của tôi.Hi vọng sẽ có ngày cho cậu đọc.Hôm qua tôi đi đến cái hội chợ triển lãm và tốn hơn 300 nghìn mua cả đống sách về.Cũng hay.Cũng mệt.
Đối với cậu,tuổi 16 đã qua mất 8 năm.Nhưng,mọi kỉ niệm của cậu chắc còn vươn vấn qua bao năm cậu học hành Nghệ thuật ở cái trường SKĐA đó.Chui dột đầu mãi ở cái trường dán mác nghệ thuật đó ko biết làm cậu hiểu đời hơn,say đắm hơn dường nào rồi,cái ý nghĩ 'yên tâm rồi mình sẽ nổi tiếng, sẽ vĩ đại…' của cậu làm tôi buồn cười quá thể - có bị tan biến mất hay ko.Với tôi,những kỉ niệm là thứ duy nhất để tôi kết nối bản thân với hiện tại,để chứng tỏ rằng mình đang sống.Như một nv trong truyện ngắn của tôi,tôi thấy mình đã mờ dần với thế giới này.
Nhưng,tôi tin rằng bây giờ cậu còn yêu đời hơn bao giờ hết.24 là một cái tuổi quá đủ chính chắn để nhìn đời,để tìm dc cái tôi của mình,để vương lên cuộc sống dài ngoằn phía trước.Nó là đường đất hay đường nhựa đều do cậu mà thôi.Nền điện ảnh nước nhà đang dần đi vào ngõ cụt,hi vọng ra trường cậu sẽ là người vựt nó dậy.Ra trường,nhớ cho tôi xem cái phim hay kb tốt nghiệp nhé.
SN.Tôi đã quên cái ngày dường như trọng đại đó lâu lắm rồi.Những bữa tiệc tùng vui vẻ với đám bạn nhăng nhố cũng đã một thời trôi qua như giấc mộng.Với tôi bây giờ,SN chỉ là một cái gì đó thỏang qua như bao cơn gió.Bởi vậy,SN cậu,tôi thờ ơ và ko chúc mừng là vậy.Nó có là gì quan trọng với đời tôi ?
Cái hình buồn cười quá.Bao giờ mới gặp cậu trên TV mà thuyết giảng về điện ảnh nữa đây.
Tặng cậu lại một bài thơ nho nhỏ :
Chúng ta là vật thể trời cho
Đen đúa và đắng cay
Một thời ngậm đắng nuốt cay
Nay thời thế đã đổi thay
Vượt lên số phận bay bay đường đời...
Chúng ta là quỉ là ma
Râu tóc chặt cụt để đi đày
Buồn viễn xứ
Tha ma
Ma tha.
Quả tim thắt từng dòng máu
Vươn vấn
Vấn vươn.
Chúng ta đi vào ngục tối bỏ hoang âm u tù đày
Sấm chớp nổ đì đòang ngòai ngõ tối ngõ đen.
Âm u cay đắng đích thực là đây
Buồn viễn xứ đích thực là đây.
Khóc lên đi.
Khóc lên đi anh.
Cho ngõ bớt đen bớt tối
Cho dục vọng bớt hành bớt nghiệt.
Cho cuộc đời bớt đắng bớt cay.
Vì ai ?
Vì tôi.
Khóc mãi đi anh.
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009
Tặng cậu Dương
Tặng cậu Dương,người tưởng chừng xa lạ ...
Một ngày nào,cậu còn ở đó.
Tôi đã đi xa đến cuối cuộc đời.
Sống và chết như hai đầu nỗi nhớ.
Xa mãi ngàn thu vươn kiếp bụi trần.
Hà Nội xa Sài Gòn mấy bận
Nhớ chăng câu thơ hay tiếng thở dài.
Tôi còn đó,yêu Sài Gòn tha thiết.
Cậu còn chăng,nhớ Hà Nội-Hải Phòng.
Cậu là thế,rượu đời da diết.
Uống lắm cho say,ăn nói bất cần.
Ra trường đó,nhớ làm gì cho đáng,
Những tháng năm ăn ở với nghề.
Nghệ thuật vốn là thứ bất tận
Điện ảnh hay chăng,chả thấy đồng tiền.
Âu là số,cuộc đời hay nhăng nhố.
Cậu cứ đi,trên mảnh đất lắm bùn.
Thôi này nhé,nói một câu đừng khóc.
Cậu ấm thơ ngây,ngơ ngẩn với đời.
Như hòang tử bé suốt đời u uẩn.
Nhìn vạn dặm đường qua lăng kính pha lê.
Cuộc đời trôi bao trang giấy vở.
Cậu 24-42 chẳng mấy hồi,
Tôi 16-61 trong mi mắt.
Thôi thì sống cho đời đáng thanh xuân.
(Bài thơ làm từ nửa đêm hôm qua,vốn có lắm ý nhưng đến giờ quên hết trơn.Tại tối qua rảnh rỗi trong lúc học mãi cái văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc mà chưa thuộc.Hôm nay chờ quà SN,chiều tiện thể đi mua vài cuốn sách cho cậu.Lại lảm nhảm xa vời.Nói thật tôi cũng chưa hiểu cậu nhiều,có thể cậu cố che giấu cái lớp vỏ thật sự bởi những dòng chữ vô hồn trên yahoo massenger.Tối qua,sự im lặng trong đêm mới thật đáng sợ,tôi suy nghĩa nhiều điều,nhiều thứ ko đáng và ko nên nghĩ.)
Một ngày nào,cậu còn ở đó.
Tôi đã đi xa đến cuối cuộc đời.
Sống và chết như hai đầu nỗi nhớ.
Xa mãi ngàn thu vươn kiếp bụi trần.
Hà Nội xa Sài Gòn mấy bận
Nhớ chăng câu thơ hay tiếng thở dài.
Tôi còn đó,yêu Sài Gòn tha thiết.
Cậu còn chăng,nhớ Hà Nội-Hải Phòng.
Cậu là thế,rượu đời da diết.
Uống lắm cho say,ăn nói bất cần.
Ra trường đó,nhớ làm gì cho đáng,
Những tháng năm ăn ở với nghề.
Nghệ thuật vốn là thứ bất tận
Điện ảnh hay chăng,chả thấy đồng tiền.
Âu là số,cuộc đời hay nhăng nhố.
Cậu cứ đi,trên mảnh đất lắm bùn.
Thôi này nhé,nói một câu đừng khóc.
Cậu ấm thơ ngây,ngơ ngẩn với đời.
Như hòang tử bé suốt đời u uẩn.
Nhìn vạn dặm đường qua lăng kính pha lê.
Cuộc đời trôi bao trang giấy vở.
Cậu 24-42 chẳng mấy hồi,
Tôi 16-61 trong mi mắt.
Thôi thì sống cho đời đáng thanh xuân.
(Bài thơ làm từ nửa đêm hôm qua,vốn có lắm ý nhưng đến giờ quên hết trơn.Tại tối qua rảnh rỗi trong lúc học mãi cái văn tế nghĩa sĩ Cần Giuộc mà chưa thuộc.Hôm nay chờ quà SN,chiều tiện thể đi mua vài cuốn sách cho cậu.Lại lảm nhảm xa vời.Nói thật tôi cũng chưa hiểu cậu nhiều,có thể cậu cố che giấu cái lớp vỏ thật sự bởi những dòng chữ vô hồn trên yahoo massenger.Tối qua,sự im lặng trong đêm mới thật đáng sợ,tôi suy nghĩa nhiều điều,nhiều thứ ko đáng và ko nên nghĩ.)
Thứ Bảy, 5 tháng 12, 2009
Lảm nhảm đêm thứ Bảy
Lảm nhảm tối thứ Bảy
Hôm nay nghe lại soundtrack của All About Lily Chou Chou,thấy những âm thanh trong đó êm diệu nhưng cũng day dứt ko kém.Nghe mà nhớ lại rõ mồn một về bộ phim ám ảnh đó.
Phim dài,buồn,chậm chạp và mệt mỏi.Từng số phận đều bế tắc một cách vô vọng.Coi xong chán đời mất vài hôm.
Lâu lâu,vài note nhạc cứ ngâng cao và vang vọng,làm cho tâm hồn và thể xác như muốn bay lên,bay lên mãi,thóat khỏi thế gian này.
Phim dài,buồn,chậm chạp và mệt mỏi.Từng số phận đều bế tắc một cách vô vọng.Coi xong chán đời mất vài hôm.
Lâu lâu,vài note nhạc cứ ngâng cao và vang vọng,làm cho tâm hồn và thể xác như muốn bay lên,bay lên mãi,thóat khỏi thế gian này.
Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009
ShamRain - To Leave
Không hiểu sao dạo này thích nghe ShamRain đến thế.Yêu cái giọng hát từ cả tấm lòng trái tim của Mika.Chợt buồn một tí khi nghe tin anh rời bỏ nhóm.Vocal nữ mới nghe nhạt toẹt.
To Leave thật sự thổn thức trong tim bạn.
i really have to leave now
can't stay here anymore
no more
we've come too far
not another day no more
there is no return
no words to explain
no excuses left to make
there is no one to blame
there is no one else to blame but me
i've lost myself
and i lost you
things are not well
i know you see it too
no they're not well
i know you feel it too
there is no return
no point of going on
all excuses that we made
there is no one to blame
there is no one else to blame but me
To Leave thật sự thổn thức trong tim bạn.
i really have to leave now
can't stay here anymore
no more
we've come too far
not another day no more
there is no return
no words to explain
no excuses left to make
there is no one to blame
there is no one else to blame but me
i've lost myself
and i lost you
things are not well
i know you see it too
no they're not well
i know you feel it too
there is no return
no point of going on
all excuses that we made
there is no one to blame
there is no one else to blame but me
A Short Film About Killing
Chỉnh sửa và thêm bới đề thành một bài về A Short Film About Killing hòan chỉnh
Nhớ lại cái phim 'A Short Film About Killing'.Hôm đó xem trong một đêm mưa.U ám xám xịt,như cái không khí của phim vậy.
Ngay từ đầu phim đã có cảnh chết chóc,con mèo treo lủng lẳng,như báo hiệu tòan bộ nội dung và tính chất của phim.
Tòan bộ nội dung phim chỉ vỏn vẹn như một mẩu tin tức trên báo.Một tên sát nhân trẻ tuổi,một nạn nhân xấu xố làm nghề tài xế taxi.Một vụ giết người dã man,một án tử hình treo cổ.Chỉ có vậy nhưng cách thức của đạo diễn "là đào những hang động đằng sau nhân vật để tạo những chiều sâu.Sau đó,tạo nên những giao thông hào giữa chúng và soi sáng bằng ánh sáng của Kieslowski."
Ít nhân vật,nhưng tâm lý nhân vật chuyển biết liên tục và phức tạp,gay cấn,xem còn đã hơn những phim hành động Hollywood đầy kỹ xảo bây giờ.Khán giả sẽ tự hỏi,chuyện gì sẽ xảy ra tiếp.Lí trí nhân vật dường như quá lạc lõng,cô độc giữa xã hội bế tắc,khốn khó.Những xung đột,dằng xé tâm lí của một số phận nhỏ nhoi.
Cảnh nào tên giết người xuất hiện cũng gây một tâm trạng bất an cho người xem,một mối ngờ vực cho sự nguy hiểm của nhân vật,nhưng đẩy cao nhất có lẽ là cảnh ở trong quán cafe đông đúc.Lạ thật,đông đúc ấm áp thế mà cái không khí vẫn ko ấm thêm tí nào.Có thể cái lạnh trong tâm lý nhân vật đã bao trùm tòan bộ khung cảnh.
Sau dó,đạo diễn đã dàn dựng một cảnh giết người hiếm có trong lịch sử điện ảnh,vì nó quá thật,quá dã man,dc miêu tả từ đầu đến cuối,ko bỏ qua hành động nào của vụ việc cả.Cái cảnh nạn nhân van xin và cảnh tên giết người dùng đá đập đến chết làm rúng động người xem.Nó như là một cú nổ sau một chuỗi toan tính giết người của nhân vật từ đầu đến giờ.Tuy bạo lực ra trò,nhưng cái bạo lực đó là kết quả của sự dồn nén tâm lý,gây sợ hãi nơi người xem chứ ko gây kích thích,là một điều bất ngờ nhưng xảy ra một cách tất yếu từ đầu phim đến giờ.
Và,đoạn bạo lực đó tên giết người đầy thú tính,ko khoan dung,ko tha thứ.Một phân cảnh khủng khiếp.Ở đây,ta thấy sự đối lập trong tâm hồn con người.Khi hắn giết người tài xế,nom hắn trong thật điên dại với một dáng vẻ thú tính tận cùng.Khi hắn bị giết,hắn hoảng lọan tột độ,khóc lóc.Hai cái chết chủ đạo trong phim dc dàn dựng một cách chân thực và thô ráp,tạo một cảm giác điên loạn và có thể hơi quá mức chịu đựng cho người xem.
Có thể nói,tòan phim chỉ có một đoạn duy nhất là bạo lực máu me.Nhưng,cái không khí nặng nề đó đè nặng suốt phim và ko ngơi nghỉ,đẩy mạnh vào khúc giết người,rồi sau đó vẫn trôi theo một quỹ đạo cho đến khi tên giết người bị hành hình ở cuối phim.Cách làm phim của Châu Âu quả khác quá so với Hollywood,nơi những bộ phim máu me bạo lực tràn đầy màn bạc,nhưng ko có ý nghĩa,ko có tâm lý cảm xúc nhân vật.
Phim chủ yếu nói về tên giết người,nhưng có một đoạn cốt truyện khác của anh luật sư trẻ tuổi chạy song song với hành trình đi tìm nạn nhân của tên giết người,hay một đoạn của nạn nhân - gã tài xế taxi,như đưa thêm một cái nhìn bất lực với đời và sự đối lập lại dc đưa ra :một người đi tìm chân lý,một người đi tìm cái ác và một người chỉ nghĩ đến bản thân hay nói cách khác,một kẻ xấu tính.
Gã tài xế là một gã đáng ghét.Có lẽ cuộc sống khó khăn đã hình thành nên một tính cách đó.Ở đây,ta thấy đạo diễn lại khắc họa hình ảnh một xã hội nghèo khổ của Ba Lan lúc bấy giờ dưới hình tượng nhân vật giết người và gã tài xế.Xã hội cũng có thể thay đổi tính nết con người một cách đáng kinh ngạc.
Ta ko thể đánh giá dc nhân vật của phim một cách đơn giản,ta ko thể gọi tên giết người hay gã tài xế là người xấu,vì mỗi con người đều có một góc khuất tâm hồn nhỏ nhoi và dằng xé,mỗi con người đều có động cơ cho hành động của mình.Như thế,phim ko tách bạch cái ác và thiện rõ ràng cho lắm,nó chi đi sâu vào giải phẫu tâm lý,tính cách,sự cô đơn của từng nhân vật trong xã hội cùng quẫn,bế tắc.
Khung cảnh dc Kieslowski làm cho mọi thứ có một vẻ nhệt nhòa + đen tối và loang lổ,ánh sáng ko đồng đều nhau trên màn ảnh với tone màu vàng đục xám xịt,như miêu tả một mặt khác của Warsaw,một khỏang tối trong tâm hồn con người.Sự hài hòa giữa nội dung phim và hình thức của phim đã khiến độ tăm tối tăng lên nhiều lần.
Phim nói về chính trị và cuộc sống tăm tối trong tâm hồn con người thông qua một cuộc giết người và hành quyết kinh khủng.Cái hay nhất của phim có lẽ là cách mà đạo diễn khám phá và trình diễn cái thế giới nội tâm nhân vật một cách hòan hảo và sống động.
Phim chỉ đặt vấn đề mà ko giải quyết,ko có good ending ở đây,chỉ bày tỏ thái độ và góc nhìn về cuộc sống,tạo một hiệu quả ép phê hơn cho người xem để hòa mình vào bộ phim hơn,suy nghĩ nhiều hơn,shock hơn,dark hơn,câu chuyện thật hơn.Có lẽ,cái kết đó cũng shock và điên như cái kết của Dancer In The Dark vậy.Nhưng,so với cái kết của phim này,Dancer In The Dark còn dễ thương và đẹp đẽ gấp bao lần.
Tóm lại,phim dark và mệt đầu,tâm lý phức tạp và có chiều sâu,cách làm phim thể hiện độc đáo,diễn xuất khá dc.Ko hoa mỹ,ko phô trương,nhưng đây chính là một trong những phim hay nhất mà tôi từng dc xem.
Nerve
Nerve
Đường dài,cao và trắng
Vỡ vụn bởi cơn mưa.
Tường rêu xanh và chết
Đau đớn lắm thần kinh.
Những gương mặt mờ âm u đèn đỏ.
Những chiếc gương xám đục nỗi bi ai.
Tò vò đó,cổng và người chen chúc
Với ánh mắt mù mập trắng thay đen.
Thu mình lại và ko còn thấy
Thế giới đầy ánh sáng âm thanh.
Hi vọng rằng tôi đừng gần em quá
Để nghe âm thanh,chăng tiếng thở dài.
Chỉ đủ gần để tôi đừng chết
Bước một bước vượt nỗi đau thương.
-Katatonia-
Đường dài,cao và trắng
Vỡ vụn bởi cơn mưa.
Tường rêu xanh và chết
Đau đớn lắm thần kinh.
Những gương mặt mờ âm u đèn đỏ.
Những chiếc gương xám đục nỗi bi ai.
Tò vò đó,cổng và người chen chúc
Với ánh mắt mù mập trắng thay đen.
Thu mình lại và ko còn thấy
Thế giới đầy ánh sáng âm thanh.
Hi vọng rằng tôi đừng gần em quá
Để nghe âm thanh,chăng tiếng thở dài.
Chỉ đủ gần để tôi đừng chết
Bước một bước vượt nỗi đau thương.
-Katatonia-
Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009
Vô đề
Mọi thứ đã hết.
Chấm dứt.Mãi Mãi.
Tôi phải đi.
Tan biến hoàn tòan.
Trên cõi đời nhăng nhố.
Chiếc gương còn đó,soi đường tóc;
Méo mó hình thù cõi vô biên.
Em còn đó,và tôi thì hết.
Một mảnh hoa vàng,tóc thì bay.
Thế giới đã chết,bao tim vỡ.
Phó mặt cho ai ? Đức thánh hiền.
Sóng đã đến,hoa vàng đã rụng.
Phó mặt cho đời,thiếu gì tôi.
Ai ?
Là ai ?
Ca mãi khúc hát buồn đau.
Trên cõi đời nhăng nhố.
Chấm dứt.Mãi Mãi.
Tôi phải đi.
Tan biến hoàn tòan.
Trên cõi đời nhăng nhố.
Chiếc gương còn đó,soi đường tóc;
Méo mó hình thù cõi vô biên.
Em còn đó,và tôi thì hết.
Một mảnh hoa vàng,tóc thì bay.
Thế giới đã chết,bao tim vỡ.
Phó mặt cho ai ? Đức thánh hiền.
Sóng đã đến,hoa vàng đã rụng.
Phó mặt cho đời,thiếu gì tôi.
Ai ?
Là ai ?
Ca mãi khúc hát buồn đau.
Trên cõi đời nhăng nhố.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa), Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...
-
Hôm nay đi dạo quanh Sài Gòn tí ti,thấy cuộc sống chợt nhộn nhịp quá thể.Ánh đèn đường không hiểu vì sao trở nên rạng rỡ hơn mọi ngày.Khu vự...
-
TP. HCM ra Hải Phòng, Nửa đêm, ngày Mười Chín tháng Tư năm Hai Nghìn Không Trăm Hai Mốt Gửi Hân, Hồi đấy anh hay chia đôi anh ra để viết t...