Gửi Dorothy,
Như em đã nghe được từ radio, đống truyện cổ tích của chúng
ta đã dịch chuyển lên những đám mây đen trên đấy mất rồi – thế giới của chúng
ta, không phải là của riêng em.
Em chọn cách rời bỏ tôi. Tôi chẳng bao giờ quên điều đấy.
Tôi muốn mình là một con cá voi bay, đi qua những vùng đất lạ
lùng, mơ mị và mộng du của dòng suy tưởng đã xâm chiếm tôi trong suốt hai năm
qua (Em chọn cách rời bỏ tôi). Tôi có một giấc mơ về cảnh tôi đóng vai chúa
Giê-su, đứng hút một điếu thuốc ở ban công. Bên dưới nhiều người lắm. Tôi bị trừng
phạt bằng việc bị kéo phăn chân mày ra khỏi mặt. Tôi run bước trên đường và hô
hào với đám đông bảo họ nên nghĩ rằng họ đích thị là những vị Chúa. Họ bắt đầu
tàn sát lẫn nhau và máu chảy khắp nơi. Tôi tỉnh giấc và chửi thề vào sự ngu ngốc
của con người.
Em chọn cách rời bỏ tôi. Tôi chẳng bao giờ quên điều đấy.
Tôi đọc ở đâu đó việc Satre dần dần bị mù lòa. Ông nói với
De Beauvoir, ‘Tôi không cảm giác được gì cả. Tôi không hiện hữu. Tôi trống rỗng.’
Và tôi nhớ lấy việc em dần đục tai. Tôi nghĩ đến một hoàn cảnh khi mà một nhân
vật cố gắng tìm kiếm lý do sao mà mình không nghe được gì cả. Cô ta dấn mình
vào một cuộc hành trình kỳ lạ đi vào lỗ tai của chính cô ta. Cô ta dung thang để
đi sâu hơn vào bên trong, chỉ để thấy sự trống rỗng ở cuối đường. Cái ý nghĩ rằng
một người nào đấy chỉ là cái bình trống rỗng thật là đáng sợ.
Bởi thế, chúng ta lấp đầy chúng bằng ký ức. Việc bi kịch nhất
ở chuyện đánh mất bản thân chính là việc chúng ta đánh mất quá khứ mình. Thật
là tốt nếu như ta có thể tẩy ký ức nhỉ? Hay tốt hơn nêu như ta có thể giữ nó, đồng
thời thích nghi bản thân mình vào vĩnh cửu. Một người tái sinh từng giây phút họ
đang sống, với kiến thức tốt hơn và sự nhận thức tốt hơn để suy cho cùng trở
thành con người tốt hơn. Hay, như tôi đã nói với em, có khi là tốt nhất khi
chúng ta có thể tinh thông nghệ thuật nhớ và quên, để mà sự tùy tiện đấy trở
thành một phần cuộc sống. Chằng bao giờ buồn.
Em chọn cách rời bỏ tôi. Tôi chẳng bao giờ quên điều đấy.
Người ta dùng đủ mẹo để nhớ. Sao họ không phát minh ra một
phương thức nào đấy để quen. Nhưng rồi tôi hiểu. Satre say đắm mặt trăng vì nó
là một vệ tinh huyễn tưởng. Nó là một cái dĩa tròn rất xa thế giới, tận ở vũ trụ,
là một nguồn sáng yếu đuối nhưng đầy hi vọng. Chúng ta nhìn lên nó với trí tưởng
tượng của chính chúng ta, như một vật chúng ta sở hữu – một vật nằm tận trên
kia, nhưng kết nối với chúng ta.
“Nhìn trăng đi.
Nó xinh nhỉ. Anh thấy trăng mỗi ngày mà.
Nó xinh vì nó tròn
Đơn giản thế thôi.”
Tôi muốn bắt cóc mặt trăng cho cá nhân tôi. Và mặt trời. Và
mây. Tôi không nghĩ chúng xứng đáng để được thả rong và ưỡn ẹo sao cũng được.
Em chọn cách rời bỏ tôi. Tôi chẳng bao giờ quên điều đấy.
Tôi ghét thời gian trôi qua. Tôi đã dừng nhìn đồng hồ vì tôi
sợ tôi đã dành ra bao nhiêu phần trăm giây để dành cho việc nhớ đến em. Tôi đi
đến những góc phố để tưởng nhớ em. Tôi nhờ bọn ăn xin đóng vai những người (bạn
tôi, bạn em, gia đình tôi, gia đình em, người dung, những người mà em ghét, những
người mà tôi ghét.) trong những ký ức chỉ thuộc về riêng tôi. Tôi quát lấy bọn
chúng vì đã không chú ý đến cái vai tưởng tượng của em để diễn cho một cách
hoàn hảo. Tôi quát lấy bản thân tôi vì tôi đã không chú ý đến cái vai tưởng tượng
của em.
Những hình ảnh đó là giả và không chính xác. Chúng không bao
giờ đại diện được cho những ký ức thật mà tôi có về em.
Thành phố nhiều bụi, bụi từ cung trăng. Tôi biết phải làm gì
rồi. Tôi sẽ sống lại những ký ức đấy một cách đầy đủ nhất. Tôi đã chuẩn bị mọi
thứ.
Tôi bỏ những ký ức của riêng tôi vào cái vali này: bảo tàng
của tôi. Tôi sẽ lêu bêu đến những nơi mà tối có ký ức về em. Tôi sẽ thu thập
chúng. Tôi sẽ bỏ chúng vào vali. Tôi sẽ chiếu chúng vào bảo tàng của tôi. Để mà
tôi có thể thu hồi lại em. Để mà tôi có thể sống lại nhưng ký ức đấy một lần nữa.
Những hình ảnh đó sẽ là thật và chính xác.
Đừng cười tôi, em ơi. Nếu em cười, hãy cười vang trời hay là
hãy giận sảng cuồng điên lên.
Sáng nay, tôi đang suy tư về chất béo trong bốn chai bia mà
tôi đã uống vào ngày hôm trước.
Nhưng dĩ nhiên, tôi đã quên điều đấy.
Yêu và nhớ em cuồng dại.
Mir(r)cae