Thứ nhất, dường như đang hối hả để sống, nhưng cũng dường như đang ù lì để chết. Hoặc có lẽ, chẳng rõ đang làm gì, vướn bận, something in the way. Hoặc có lẽ, đang làm gì để biết mình đang làm gì, dù sau cùng thì vẫn chẳng biết. Đầu rỗng.
Thứ hai, chỉ muốn lặng im, không thở dài.
Thứ ba, nghe lại một bài của Katatonia
by a black road
giving a brief smile
something's on the way
forgotten for a while
and you try to speak this
without a voice down by a black road
we try to forget and try to make it through
Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
Rừng Na Uy ......
Tay đỡ cằm, cô hút đến nửa điếu thuốc thì dụi nó vào cái gạt tàn. Cô dụi mắt như thể vừa bị khói xộc vào.
"Con gái nhẽ ra phải duyên dáng hơn khi tắt thuốc lá. Cậu dụi thuốc như một ga thợ xẻ vậy. Cậu không nên dúi nó xuống ngay thế, mà phải nhẹ nhàng gạt quanh một tí đã. Như thế nó mới không cong gẫy thế kia. Với lại con gái không ai nhả khói ra đằng mũi như thế. Mà cũng chẳng bao giờ đi kể chuyện chỉ mặc một cái xu-chiêng liền trong ba tháng trong khi ngồi ăn một mình với đàn ông."
"Thì tớ là thợ xẻ mà," Midori nói, gãi gãi cạnh sống mũi. "Tớ không bao giờ có thể sành điệu được. Tớ đã đùa thử nhiều lần, nhưng không thể được. Còn chê trách gì nữa không?"
"Con gái không hút Marlboro," tôi bảo.
"Khác quái gì? Thuốc nào thì cũng dở như nhau cả." Cô xoay xoay cái bao Marlboro trong tay. "Tớ bắt đầu hút thuốc từ tháng trước. Chẳng phải thèm thuồng gì. Chỉ thinh thích thế thôi."
Tôi nói chị giống Midori, vì những lẽ giản đơn, cá tính, hút thuốc lá hiệu Malboro, và nhả khói qua đằng mũi. Đấy là khi tôi và chị ngồi cafe xập xệ trên hai chiếc ghế nhựa đỏ, kế cận một quán Bar chưa mở, đối diện Sheraton, bao bọc bởi những chiếc xe taxi lặng lẽ. Mùi tanh của nước bọt và những tàn thuốc được thải ra bằng đường mồm của những gã lái xe nồng nặc quanh đây. Lí thú như mùi một loại nước hoa xịn bên tận trời Âu xứ Pháp.
Ấy là một lời phỏng đoán hồ đồ trong lần đầu tiên gặp gỡ, và chị chỉ đáp lại gọn lỏn : "Bạn chị nói chị giống Naoko hơn."
Rừng Na Uy, chỉ là một ca khúc lâu lắc, lâu lơ, chỉ là một thứ hiện diện như khêu gợi nỗi nhớ trỗi dậy. Cái chết, những cuộc tình, những cuộc làm tình.
Nguời ta nói, Rừng Na Uy cấu tứ như một bản nhạc Jazz.
Một bản nhạc Jazz.
Trông cô liêu đến sợ. Tôi thích lắm khi hai người leo lên mái nhà, rong chơi trong đầu óc của chính họ, mỉa mai thay - một căn nhà đang cháy. Nóng, và lạnh cùng hiện diện trong một cảnh. Bay.
'Con gái không hút Mal.'
Tôi đang nghe Anathema, không phải vì một chút hậm hực vì Q đã bỏ mình để đi ăn đi nhậu. Đói bụng đến cào ruột. Thả khói Malbroro ra đằng mũi, tôi ước gì mình giống như Midori, trong một chừng mực nào đó. Mỗi khi có những ước muốn điên rồ nào đấy, tôi lại nghe Anathema. Một thứ âm nhạc cân bằng. Có buồn, nhưng buồn để rồi lại hi vọng. Nỗi buồn cảnh tỉnh.
Để rồi tự hỏi, cảnh tỉnh để làm gì ?
"Con gái nhẽ ra phải duyên dáng hơn khi tắt thuốc lá. Cậu dụi thuốc như một ga thợ xẻ vậy. Cậu không nên dúi nó xuống ngay thế, mà phải nhẹ nhàng gạt quanh một tí đã. Như thế nó mới không cong gẫy thế kia. Với lại con gái không ai nhả khói ra đằng mũi như thế. Mà cũng chẳng bao giờ đi kể chuyện chỉ mặc một cái xu-chiêng liền trong ba tháng trong khi ngồi ăn một mình với đàn ông."
"Thì tớ là thợ xẻ mà," Midori nói, gãi gãi cạnh sống mũi. "Tớ không bao giờ có thể sành điệu được. Tớ đã đùa thử nhiều lần, nhưng không thể được. Còn chê trách gì nữa không?"
"Con gái không hút Marlboro," tôi bảo.
"Khác quái gì? Thuốc nào thì cũng dở như nhau cả." Cô xoay xoay cái bao Marlboro trong tay. "Tớ bắt đầu hút thuốc từ tháng trước. Chẳng phải thèm thuồng gì. Chỉ thinh thích thế thôi."
Tôi nói chị giống Midori, vì những lẽ giản đơn, cá tính, hút thuốc lá hiệu Malboro, và nhả khói qua đằng mũi. Đấy là khi tôi và chị ngồi cafe xập xệ trên hai chiếc ghế nhựa đỏ, kế cận một quán Bar chưa mở, đối diện Sheraton, bao bọc bởi những chiếc xe taxi lặng lẽ. Mùi tanh của nước bọt và những tàn thuốc được thải ra bằng đường mồm của những gã lái xe nồng nặc quanh đây. Lí thú như mùi một loại nước hoa xịn bên tận trời Âu xứ Pháp.
Ấy là một lời phỏng đoán hồ đồ trong lần đầu tiên gặp gỡ, và chị chỉ đáp lại gọn lỏn : "Bạn chị nói chị giống Naoko hơn."
Rừng Na Uy, chỉ là một ca khúc lâu lắc, lâu lơ, chỉ là một thứ hiện diện như khêu gợi nỗi nhớ trỗi dậy. Cái chết, những cuộc tình, những cuộc làm tình.
Nguời ta nói, Rừng Na Uy cấu tứ như một bản nhạc Jazz.
Một bản nhạc Jazz.
Trông cô liêu đến sợ. Tôi thích lắm khi hai người leo lên mái nhà, rong chơi trong đầu óc của chính họ, mỉa mai thay - một căn nhà đang cháy. Nóng, và lạnh cùng hiện diện trong một cảnh. Bay.
'Con gái không hút Mal.'
Tôi đang nghe Anathema, không phải vì một chút hậm hực vì Q đã bỏ mình để đi ăn đi nhậu. Đói bụng đến cào ruột. Thả khói Malbroro ra đằng mũi, tôi ước gì mình giống như Midori, trong một chừng mực nào đó. Mỗi khi có những ước muốn điên rồ nào đấy, tôi lại nghe Anathema. Một thứ âm nhạc cân bằng. Có buồn, nhưng buồn để rồi lại hi vọng. Nỗi buồn cảnh tỉnh.
Để rồi tự hỏi, cảnh tỉnh để làm gì ?
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)
Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa), Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...
-
Hôm nay đi dạo quanh Sài Gòn tí ti,thấy cuộc sống chợt nhộn nhịp quá thể.Ánh đèn đường không hiểu vì sao trở nên rạng rỡ hơn mọi ngày.Khu vự...
-
TP. HCM ra Hải Phòng, Nửa đêm, ngày Mười Chín tháng Tư năm Hai Nghìn Không Trăm Hai Mốt Gửi Hân, Hồi đấy anh hay chia đôi anh ra để viết t...