Thứ Sáu, 24 tháng 9, 2010

Nghỉ một ngày

Đam mê, hay sự xa la.

Sáng dậy sớm chờ cuộc điện của Quý, chả thấy làm hài lòng khi nghe lấy cái giọng lè nhè chưa kịp thức của hắn ta. Tắm rửa, đi chợ - thấy người ta đang đốt một con rắn to tướng giữa đường, ăn uống, rồi đợi chờ. Thời gian cứ trôi mãi đến 8 giờ, tôi hỏi, không sợ trễ à.

Tôi đi học chùa mà ca cẩm lắm lời quá mức. Nắng đã lên. Đích đến : ĐHSKDA TPHCM, trên chiếc xe máy cà tàng của Quý, đội mũ bảo hiểu đỏ au, lắng nghe gió hát.

Uhm, thế mà hắn chạy cũng nhanh ra phết. Lòng vòng lòng vèo ra đến Cống Quỳnh, một tòa cao ốc ngự trị, mang danh một trường nghệ thuật, nhưng trơ trọi, hiện đại vô ngần, và buồn tẻ.

À, gặp Nguyễn Vinh Sơn, nhỏ bé, nhỏ nhẹ, tóc bạc râm, với đôi mắt luôn khép nhỏ, ít khi chớp. Thầy không đồ sộ hoành tráng như tôi đã nghĩ. Thầy giảng bài đều đặn, khó có thể nói là có sức mạnh, nhưng tâm huyết thì hẳng là có. Thầy có lẽ dể quen, nhưng khó gần và có lẽ khó đoán nữa. Có một cái bức tường ngăn cách giữa cái giọng nói nhỏ nhẹ ấy, ánh mắt ấy, dáng người đi lom khom ấy - đối với cái thế giới bên ngoài. Một vẻ cô độc cố hữu của người nghệ sĩ, khó ai lường được. Thầy thỉnh thoảng nhìn ra hư vô đâu đó để suy nghĩ, rồi chợt quên mất cái mà mình vừa giảng, rồi cười, cười như một đứa trẻ vừa vớ được món đồ chơi yêu thích.

Phòng bên cạnh, ông nhà báo Tô Hoàng oang oang nói, chiếu cho học sinh của mình xem một vài bộ phim tài liệu nào đấy. Ồn ào. Âm ỉ.

Trưa nắng. Vào căn tin trường uống nước, hai cốc cafe sữa đá to tổ bố hiện ra trong chốc lát. Nhấm nháp cùng vị Mal Đỏ nhạt nhòa. Chưa cảm thấy buồn nôn cho lắm.

Lâu lắm mới có một ngày nghĩ, giữa những ngày lắm điều và lộn xộn này.

23-9-2010

Thứ Tư, 22 tháng 9, 2010

Chie - chị

Nghe Velvet Underground vào một buổi chiều thẳng đứng, mùa thu - nắng nóng vô cùng. Đáng nhẽ ra là phải nghe Forever Autumn để đón lá vàng vào lòng, nhưng thiết nghĩ, lúc này nó sẽ càng làm mình thêm khó chịu. Thôi dầm dề với Lou Reed rồi Cat Power vậy.


Hôm đó đang ngồi với bác Goldmund, chị nhắn, Mưa trắng xóa, chị đi. Ừ thì chị đi. Mình nhắn lại. Cho em gửi lời thăm Hà Nội.

Hôm đó mưa quả dữ thiệt. Kẹt xe, phải lách lề mới đến nhà.


Mình nhớ lần đầu gặp chị, Hà Nội đầu tháng 6, ừ thì đó là ngày áp áp chót của cái hành trình dài dòng của mình. Dương cà rù cà rù phơi quần áo, rồi lèm bèm, ừ thì Chie hẹn đi cafe đâu đó. Hắn nhăng nhít một hồi. Ừ thì đi. Có cả chị Silk. Đó là một cái hồ lớn, trong long lanh, những cái tháp, cao ốc nhọn vít xa xa, lan bóng xuống hồ. Gió thổi mát. Chửi thề vì dẫm phải vũng bùn chèm nhẹp. Dương có vẻ xót ruột vì đống cước taxi phải trả. Hai người, bắt hai cái ghế nhựa đỏ lòm, kêu nước, và chờ.

Vẫn biết danh Chie qua những trang vụn vặt của 'tiểu thuyết nhăng nhít', nhưng không ngờ đến một Chie nhỏ nhắn đến vậy. Cô nàng có một gương mặt thanh tú, cặp chân mày mỏng manh như lụa và làn da bánh mật dễ gây sự chú ý từ xung quanh. Một người đi nhiều, biết nhiều, mạnh mẽ nhưng có lẽ cũng giòn tan, như những chiếc bánh gạo. Lạo xạo.

Mình không nói gì nhiều. Gió vẫn thổi. Và khói thuốc cứ bay, bay. Silk hút Esse. Chie không đụng đến.

Hôm sau, Chie và Silk rủ nhau đến căn trọ tồi tàn của Dương. Chiều tàn, nắng không len nổi ánh sáng vào trong. Sau một ngày quá mệt, mình và Dương ngoan ngoãn ngồi chờ món cơm gia đình được dọn ra. Cười đùa. Giỡn hớt. Tối ngồi bệt ở quán Trầm Thiền chi đó ở tuốt trong cái hẻm sâu gần trường SKDA HN. Không biết trời xui đất khiến ra sao mà khi đó ca sĩ toàn hát những bài có cái tên 'cuối'. Cuối. Cuối. Cuối. Làm mình buồn thúi ruột. Ngồi gần dàn nhạc sống thật thú vị, nghe rõ từng chi tiết một, này thì nhịp, này thì ót ét guitar, này thì thở dài. Ngồi đến tận hơn 10 giờ, có lẽ hơn. Nhấm nháp chai rượu tự pha chế của hai cô nàng, gật đầu khen ngon lia lịa. Vui biết mấy.

Hôm sau, mình về Sài Gòn.


Rất rất lâu sau đó, Chie đặt chân đến Sài Gòn. Đầu tháng Bảy, rồi sau đó nửa tháng, chị gọi mình. Đèo chị cực nhọc đến Sỏi đá. Và một entry mới ra đời. Rồi nhiều lần đèo chị nữa. Chân tay mỏi nhòa trong nắng.

Và rồi đầu tháng 9, chị nhắn tin, chị sắp ra Hà Nội. Vào một buổi chiều, mưa trắng xóa, trong khi mình ngồi với bác Goldmund, chị bay, giã từ Sài Gòn.

Hẹn ngày gặp lại.


Nghe Cat Power mà nhớ, nhớ lấy những thời kì mình không được trải qua. Lạ thật. Những thời kì Jazz hay Blues vang vọng khắp các quán xá, cổ kính, xập xệ. Mình liên tưởng đến một nơi đầy ánh đèn xanh xao, vàng vọt, chớp tắt liên hồi, người ta thổi saxophone, đập bass, và với những âm thanh riêng biệt, giọng hát cất lên, rồi đi vào hư vô, nơi nỗi nhớ ngự trị.

Thứ Tư, 15 tháng 9, 2010

vô tri

Tôi yêu những đêm không màu
Mắt trắng
vô tri trắng
buồn nôn trắng
Xà lang trắng
Lan can tắng
bút trắng
mực trắng
viết lên hiệu hữu trắng.

Tôi yêu mắt đèn mù
Nhìn mù
Yêu mù
Sống mù
Chết mù
Vui mù
Buồn mù
Cô đơn mù
Nhắm mắt mù
Mù từ buồng tim máu thịt.
Mù từ thăng thẳm nơi sâu.

Chẳng có cửa sổ nào mở
Mưa biến màu
Không thấy cầu vòng rơi
Chim hót tiếng câm
Người nói tiếng lặng
Im biền biệt.

Đen còn ? hiện hữu trắng. vâng vâng mù. Nhìn đời bịt. Sóng còn bạc, né người mù. Cát hồn nhiên, né người điên.

Tôi yêu những vùng trời đỏ màu máu, không nhờ mặt trời, không nhờ tinh tú , không nhờ sao băng hay chiến tranh lạnh giá. Chỉ cần chấm dứt. Cõi cỏ lau bờ bụi.

Tôi yêu tôi, vốn trắng, đen, mù và lặng.

Thứ Ba, 14 tháng 9, 2010

Cháy

Cấp cứu!
Cấp cứu!
Ô tô chẹt lá chết…
Một cặp đi ngang đường bẹt
Hãy để tôi đi tìm đêm trăng vườn quýt!
Điện thoại kêu thét
Con cốc đi xa
Chương ba tiểu thuyết
Hành trình!…
Hành trình!…
Không thấy sương bay thành vệt…

-Trần Dần-



8h tối. Phực. Cúp điện. Người ta la ó, cháy, cháy. Tôi giậc bắn mình, còn trong chân đôi vớ, xỏ vào đôi dép đứt quai rồi phi thân ra đường. Hiện trường hiện hữu : 2 chiếc xe cứu thương đỏ lòm - một chớp đèn đỏ, một chớp đèn trắng, nhấp nhô ; rất đông bà con dân chúng bu lại, những người dưng hiếu kì nhanh nhảu dựng xe bên lề đường, bay vào nghe ngóng.

Cháy, cháy, cháy, sự đáng sợ của lửa đã được chứng minh từ ngàn năm lâu dài. Nhưng, liệu phim ảnh sách báo văn hóa phẩm này nọ có đủ để cho chúng ta cảm nhận được, cái chết táp vào mặt là thế nào. Tôi run toàn thân, quên cả căn bệnh mề đay quái ác vừa mắc phải, chăm chăm lo lắng thế sự. Tự hỏi : Mẹ kiếp, nếu trời nổi gió. Chuyện gì sẽ sảy ra nữa ? Cái khoảng cách quá gẩn. Cháy lan tàn trên diện rộng ? Cháy qua cả nhà tôi ? Mẹ kiếp, chỉ cần trời trở gió, chỉ cần có thế.

Thời gian như đứng lại, chả còn ai biết đến đất trời đang vần vũ ra sao cả.

Khói tỏa, những gợn khói âm ỉ lan ra bầu trời tạo ra những đám mây lạt thếch hình ô van, nhìn xuống thiên hạ như muốn cười ha hả, hôm nay ta lấy được một mạng người. Một người đàn ông , chân tật, vướn lại trên lan can, sàn gỗ cùng khói đã hun ông về với Trời. 'Tam tai', đáng sợ và ai oán.

Khói vẫn mãi trôi, hết bị dập xuống rồi lại ráng ngóc đầu lên hùng dũng, cháy thêm nhà đằng sau nữa rồi, người ta nói. Mùi khét xen lẫn mùi ẩm và kín mít xộc lên mũi, khó chịu. Đường tắc, nguyên khu Hàng Xanh mờ mịt trong khói và bụi. Phường phiếc chạy đua đến nơi. Dân chúng sống lân cận đấy thì thi nhau chạy ra đường. Những người đi làm về mới hay hung tin vội vã bấm tí tách những con số điện thoại cho người thân, mồ hôi xen lẫn những giọt nước mắt chực chảy.

Đau. Những âm thanh đấy. Đau. Tiếng nước chảy của vòi rồng, tiếng lách cách của những chiếc thang cứu hộ tưởng chừng nhẹ bẫng, tiếng trẻ con khóc ở đâu đó, tiếng gầm của xe cộ, tiếng la ó của những người đang thực hiện nhiệm vụ. Rồi những ánh đèn vàng vọt, trắng xóa từ những chiếc đèn pin cỡ bự thượng hạng, chập choạng len qua khói. Hương vị cuộc đời như đang nằm cả bên trong chúng. Trộn lẫn, vo gạo, ồ oạp. Đắng. Rồi cay.

Mọi thứ vẫn quy củ trong sự hỗn độn của riêng nó.

Không khí vẫn ám mùi khói.

Cánh phóng viên đến, họ thi nhau ghi ghi chép chép. Một anh chàng thoáng đãng bưng máy quay phim vào tận nơi. Anh quay ra, chỉa ống kính vào những chiếc xe cứu thương im lìm. Vang ra đâu đó những tiếng cười, hả hê, hô hố, vồ vập.

Người ta bắt đầu mỏi chân và về. Tôi len lỏi vào trong. Một căn cháy vừa phải, một căn cháy trụi. Đồ đạc người ta vứt bày ra đường, sách vở, tủ giường, vvv. Gác gỗ. Người đàn ông chết trên đấy, nơi bóng tối khéo léo che đậy nỗi tan thương. Những người thân vô tìm kiếm, Sập đấy, Sập đấy. Họ la. Đừng vào. Kéo thằng đó ra đi. Kéo nó ra mau lên, chết bây giờ. Chết cả đám bây giờ.

Nghĩ dại, nếu chẳng may khói lan sang nhà tôi, tôi sẽ làm gì đầu tiên, lấy đi những thứ gì, và sự bình tĩnh chắc chắn là không còn. Trong cơn hoảng loạn, người ta thường dại dột. Khi đó, mọi giá trị đạo đức chắc sẽ hoàn toàn sụp đổ, người ta quay lại bạn chất của chính họ, cái thứ làm nên con người - sự sinh tồn. Dù gì đi nữa, trong những hoàn cảnh khó nói thế này, con người có cơ may bộc lộ rõ nhất được bản chất của mình. Đấy là điều đáng sợ nhất. Xem 'Chúa ruồi', hay cả những phim KD máu me dồn ép như Saw, ta thấy kinh tởm. Nhưng, có lẽ hiện thực còn bạo tàn hơn, kinh hãi hơn.

Song le...

Ý nghĩa của sự sinh tồn ? 8h. Một nhà cháy. 8h15, thêm một nhà cháy nữa. Mẹ nó. Ngắn cũn cỡn. Ngắn cũn cỡn. Lay lất như ngọn đèn trước gió. Chết, hay không chết ?

Cát bụi lại quay về cát bụi.

Hết giờ. Điện có. Mọi thứ vẫn còn hiện hữu và ám ảnh, mới thấy đây mà rồi đã không còn. Mới sum vầy mà rồi tang lễ. Thời gian vẫn là thứ làm đau lòng con người nhất, không tính đến những thứ bị xúy quẩy dính vào.

Hết cháy. Gió thổi buồn hiu.

Thứ Năm, 9 tháng 9, 2010

Mãi yêu cuộc đời ta thăng trầm trong máu.

Mãi yêu cuộc đời ta thăng trầm trong máu.

Hình như những chiếc đèn
ô van
đang kêu gọi
Những cơn gió tốc đầu mưa
đang van nài
đổi mới
những thứ đã gần tàn
sắp chết
Sau hão danh
là sự cô đơn chồng chéo.
Buồn vì người
hay những cánh ô xanh
hay đỏ
dù chập chững
hay lao xao
đang van nài
đổi mới.

Mãi yêu cuộc đời ta quên mình trong trắng

Mãi thấy xẩu hổ
Khi chăng những cánh hoa hình tam giác
lục bình trôi
bay trên Sài Gòn buổi tối
Ăn khổ
Căn khổ
Ổ rơm rạ
Đói nghèo
trong trắng
vẫn đỏ lòm
trong đau
mình cười
người khẩy
họ khóc ròng
dù tỉnh
hay say
ta quên mình
trong trắng.

mộng - trong mơ
Tỉnh trong đời
Phải chăng là sự đua đòi
giết chết ta ?
Giấc mơ nào gần với thực tế nhất ?
Ta nào biết.

Mãi yêu cuộc đời ta ngâm mình trong máu.

Ồ người điên đang đi lại
Bên bờ hồ
trong nước cờ
nhập nhòa sáng tối
Mặc áo mưa khi trời khô ráo
Săn bù nhìn
Làm tình
Phê phình phình
Phượt
Cười
Đánh thượt
Đường chim bay
Bao nhiêu kilômơ dây điện
Mắc kẹt
Mắc cạn
Chim lẻ loi
Chờ thời
chờ ngày
tung cánh
Ai hi sinh cho chúng ta ?

Khi không còn gì
để mất nữa ?

Mãi yêu cuộc đời ta thăng trầm trong máu.
Và cả nước mắt.
Chảy vào trong tim.
Khối óc đỏ
Lừng lững bầu trời.
Hư vô
Hão huyền.
Người ta bay
Qua những cây số đạn trời
Người ta về
Kéo dạt mưa bom.
Cái vỏ bọc
ì à ồ oạp vồ vập vỗ về
sẽ mãi chỉ là cái vỏ bọc
trong mắt nhau.
Tuôn chảy
Sổ lồng
Ta thét gầm
Đòi đời
không cạn.
Mùa oai linh
nước cạn
Nhưng mãi kẹt mà thôi.

song le..

Thư số 2: ‘Sự nhẹ bẫng không chịu nổi của những đám mây lang thang’ Gửi H (công chúa),  Nếu em hỏi anh anh là ai thì anh sẽ bảo ...